Tâm Tình Gửi bạn
Tôi đã về dù một lần lỗi hẹn
Trở về với năm tháng ngày xưa
Vẫn phố đó, nhà đó dù nhiều thay đổi
Dù đường quen không còn hình xưa bóng cũ
Nhưng đâu đây sao vẫn cứ thiết tha
Mặc cho bao nhiêu năm cách xa
Nhẹ hơi thở bụi thời gian tan biến
Kỹ niệm xưa ùa về làm tan vỡ tim tôi
Đường phố đó giờ vắng bóng xe Lam
Cổng trường này không còn ai đứng đợi
Đâu người thân
Đâu bạn bè thân thiết của tôi ơi?
Bao năm qua dù phiêu bạt dòng đời
Chỉ cần một chút lửa
Cũng đốt cháy cả vùng trời thương nhớ trong tôi!
Bạn thân ơi, đây rồi, thật đây rồi
Gặp lại dù Sài Gòn hay Quảng Ngãi
Dù Bồng Sơn, Quy Nhơn hay ở Tuy Hòa…
Hoặc bất ngờ nơi quán nhỏ ven đường
Cũng ngập tràn niềm vui thân thương!
Thời gian ơi sao chẵng dừng trôi?
Để cho tôi kịp gặp hết bạn bè?
Gặp vội rồi chia tay
Làm lòng tôi nặng trĩu!
Giờ về lại bên này
Nhớ, nhớ từng khuôn mặt bạn bè
Nhớ, nhớ từng nụ cười ánh mắt
Nhớ, nhớ từng con đường thân quen…
H.Thanh ơi! Bài thơ tuyệt quá. Bạn đã trải lòng mình thật chân chất, tâm trạng "nhớ" của một người bạn xa quê gần 40 năm, gặp lại bạn bè...làm sao ngăn được cảm xúc.Trong cái "lỗi hẹn" của bạn được đền bù lại là vì tình bạn Thanh đã đến được nhiều nơi, gặp nhiều bạn bè vui ơi là vui. Thỏa phần nào nỗi nhớ . Nhất là bốn câu kết::
Trả lờiXóa"Giờ về lại bên này
Nhớ, nhớ từng khuôn mặt bạn bè
Nhớ, nhớ từng nụ cười ánh mắt
Nhớ, nhớ từng con đường thân quen…"
Đọc xong lòng cũng cảm thấy nao nao. Ta hẹn nhau ngày gần nhất. Thân mến. Tự Tín
Ta về ta tắm ao ta .
Trả lờiXóaCòm đâu không thấy còm ra trang này ?
Các bạn của lớp ta ơi !
Góp phần nhận xét nơi nơi cùng cười
Hẹn với ai mà lỗi vẫn cứ về
Trả lờiXóaMáy thời gian O sắm ở đâu tề?
Sao hay thế, vẫn nhìn ra cảnh cũ
Nhớ điều gì sao lời nghe ủ rũ
Hàng thông già đã dày bụi thời gian
Cám ơn O đã bỏ công thổi hộ
Để gặp nhau ta thôi bớt ngỡ ngàng
Kỷ niệm xưa tràn về tim nức nở
Dáng ai còn đứng mãi trước cổng trường
Dõi mắt trông về phía eo nín thở
Như đâu đây thấp thoáng cuối nẻo đường
Bóng xe Lam tà áo trắng hững hờ
Bao năm rồi dòng đời cơn sóng dữ
Nhen nhúm chi củi lửa chỉ lem nhem
Sao đủ sưởi ấm đám già cả lũ
Nhìn mặt nhau sau sóng mắt lèm nhèm
Quảng Ngãi, Bồng Sơn, Quy Nhơn, Tuy Hoà
Và mãi tận Sài Gòn hoa với lệ
Quán nhỏ ven đường bạn xưa gặp lại
Nước mắt lưng tròng tủi tủi ngập ngừng
Thời gian ơi sao lại quá vô tình
Trôi lẹ thế xin chậm chân một tí
Dòng tâm sự chưa cạn dòng hết ý
Đã phải xa khi chưa đến bình minh
Lão Thông sao lại chẳng về
Để cho cả đám lề mề thở than
Bao năm cách bể xa ngàn
Lão đi mang cả muôn ngàn mối tơ
Bây giờ và tới bao giờ
Trả lờiXóaLão Thông cũng chỉ khù khờ thế thôi
Đường về lão đã quên rồi
Nhắc làm chi nữa những lời cũ xưa
Dẫu rằng bao bận nắng mưa
Bạn bè ngày trước bây giờ còn bao?
Về đi...Chờ đến khi nào?
Nơi này dùng để com bài bạn
Trả lờiXóaMà sao ông loạng quạng phang ngang
Lại thêm thơ thẩn tàng tàng
Trách người ông nỡ trách ngang rằng khờ
Ai về xứ rực hoa vàng
Trả lờiXóaMang theo âm hưởng bạn vàng ngày xưa
Qua rồi bóng dáng cầu dừa
Phận yên nhưng có kẻ chưa yên lòng
Đã mang cái kiếp đèo bòng
Bao năm xa cách bóng hồng chưa quên
Liếc nhau nỗi nhớ không tên
Ván xưa thuyền lạ bồng bềnh khói sương
Lần xem qua sổ đoạn trường
Sóng xô bão nổi tuyết sương phai nhoà
Cô đơn đi giữa phong ba
Cho ai ngơ ngẩn kiếp hoa lạc loài...
Nàng về bên ấy có còn nhớ
Trả lờiXóaBóng dáng một người thuở học chung
Nàng đi sao để nhớ nhung
Bây giờ trời đất mông lung sao tìm
Tê Đi Tê ông nào thế nhỉ
Trả lờiXóaÔng này sao suy nghĩ tào lao
Học chung một lớp năm nào
Sao không ngỏ ý giờ bào mòn thơ
Cứ ngỡ mấy ông khờ không biết
Yêu là sao? mãi miết học hành
Ngờ đâu tuổi trẻ mà ranh
Mới được dúm tuổi đã rành vẩn vơ
Nếu theo học thói khờ như nẫu
Dáng người ta cho dẫu dễ thương
Cũng là chung học một trường
Nỡ nào ai lại dẫn đường khổ đau.
Ngọc Lan sao nỡ trách chi
XóaVì nàng ấy đã ra đi để sầu
Để nhung để nhớ nhuộm màu
Đường xưa lối cũ nhạt nhoà bóng ai
Ngỡ rằng lòng đã mờ phai
Ngờ đâu dáng cũ còn hoài loanh quanh
Vầng trăng mây đã xây thành
Có người thơ dệt rành rành lòng tôi