Nguyễn Thu Tịnh.
Thế
là đã 39 cái tết tính từ ngày rời mái trường Sư Phạm Qui Nhơn ( Tết 1975 -
Tết Ất Mẹo).
Ngày ấy với tuổi 20- thật non trẻ ngày ra trường- mỗi
người một hướng. T là người độc nhất của lớp Nhị 6 K 11 vào với mảnh đất khô
cằn nhất miền Trung ( Bình Thuận). Lý do sao mà lại vào tận đó mình sẽ có một
bài hồi ức khác.
Cùng nhận công tác chỉ có 10 bạn. Sau khi chọn từ quận
đến trường thì T thật may mắn chọn một trường tiểu học chỉ có 5 lớp với 3 phòng
học nằm trong một xã rất nhỏ (như một làng) Đó là làng Nam Ninh, một làng Công
giáo di cư 54 ( làng của người Hà Tĩnh).
Làng cách Phan Thiết 14 cây số về hướng Sài Gòn và cách ga Mường Mán 2
cây số về phía tây. So ra lúc đó là khá là may mắn vì làng Công giáo di cư là
khá “ an ninh” mặc dù xung quanh làng đề là vùng không thể có mặt vào ban đêm
trong khi mình là một công chức chế độ Cộng hòa.
Lúc ấy việc nghỉ tết không như bây giờ tùy theo người
ở xa ở gần mà tự bố trí để về quê ăn tết. Gia đình T đang sinh sống tại Sài gòn
nên phải xuôi về Nam
đoàn tụ gia đình. Báo với các em học sinh sáng 20 tháng chạp Thầy phải về quê.
Một điều thú vị và thật bất ngờ mà T không thể hình dung được.
T tính trưa hôm ấy sẽ đi xe Lam về Phan Thiết để đón
xe vào Sài Gòn nên cho học sinh nghỉ học. Lúc 9 giờ, trong khi đang lúi húi sắp
xếp đồ đạc vào vali thì ngoài cổng nhà trọ có tiếng láo nháo của lũ trẻ!! Nhìn
ra ngoài, một đoàn học sinh khoảng 25 em ăn mặc chỉnh tề đứng sắp hàng trước cổng.
Đi đầu là một cành mai tiếp đến là hai gói quà. Chúng đi hai hàng dọc chỉnh tề
đi vào. Nhìn ra là toàn học sinh lớp T phụ trách!!
Thật cảm động! Gia đình nhà trọ lúng túng vì không có
đủ ghế cho các em và các em phải tạm thời ngồi bất cứ chỗ nào có thể . Em lớp
trưởng đứng dậy trịnh trọng thưa:
-Thưa thầy, ở đây có một cái lệ đó là Mùng Một tết cha, Mùng Hai tết mẹ, Mùng
Ba Tết thầy, nhưng vì thầy không ở lại ăn tết với chúng em và thầy chuẩn bị về
nhà. Hôm nay, chúng em, toàn thể học sinh trong lớp đến chúc tết thầy. Chúc
thầy năm mới dồi dào sức khỏe, sau tết thầy lại tiếp tục giảng dạy các em. Nhân
dịp thầy về quê chúng em xin kính biếu thầy một ít quà về cho gia đình bao gồm
một cành mai ý nghĩa ngày tết, một cây thuốc Capstan và 3 hộp bánh.
-các em lấy tiền đâu ra mà tặng quà cho thầy. T hỏi.
Sau một hồi ấp úng giải thích, lúc đó mới biết là các
em được sự đồng ý của gia đình, tự nguyện đóng góp làm quà cho thầy giáo không
hề có sự nhúng tay của người lớn. T thật sự lúng túng nhưng cũng quyết định
khui ba hộp bánh , bày biện cho các em vui vẻ. Là học sinh lớp Năm nhưng các em
cũng khá vô tư nhón lấy những mẫu bánh ăn ngon lành mà các em đã đem đến và bắt
đầu nói chuyện với nhau thật rôm rả.
Sau đó còn có
màn văn nghệ nữa! Trên lớp T cũng thường tập cho các em các bài hát và đây là
dịp kiểm nghiệm lại các giọng ca. Ở đây là làng Công giáo nên hầu hết các em
đều ở trong Ca đoàn của nhà thờ, vì vậy các em hát rất hay.
Thời gian trôi
qua đã đến giờ T phải lên đường. Phải tạm biệt các em.
Ngồi trên xe về Sài Gòn, T cố ôm giữ cành mai xem như
một món quà vô cùng quý giá.
Trời tháng chạp se se lạnh nhưng T cảm thấy vô cùng ấm
áp với cái tình cái nghĩa thầy trò.
Bây giờ Tết đến, lại nhớ cái tết năm ấy! Sau này lại
có thêm tết nhà giáo nhưng T vẫn cảm thấy không thể nào quên cái tết đúng ý
nghĩa năm ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét