Gia đình Nhị Sáu

Gia đình Nhị Sáu

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

XIN CÁC ÔNG BỐ HÃY QUAN TÂM ĐẾN CON MÌNH- Võ Thủ Tịnh



Các bạn nhị 6 khóa 11 SPQN thân mến !
          Bắt đầu Tịnh sẽ viết lại những mẫu chuyện nho nhỏ mà Tịnh đã gặp , đã giải quyết trong gần 40 năm dạy học để chia xẻ cùng các bạn …

                             Xin các ông Bố hãy quan tâm đến con mình một tí !

          Vào khoảng tháng 10 năm ngoái  .Cô giáo M. lớp một 3 đến văn phòng trao đổi với Tôi : - Thầy giúp Em một việc ,Em D , Em đã hết cách ,nhưng không làm sao cho Em mở miệng nói .Em cứ im lặng , thích thì viết , không thích thì thôi . Em hỏi không bao giờ D trả lời , làm sao Em dạy được ,xin thầy HT giúp em ,Thầy làm sao cho Em D mở miệng !
          Tôi đến lớp gặp Em , Một bé trai ,không đến nỗi ,ăn mặc cũng tạm sạch sẽ , tóc quăn cháy nắng , da ngâm đen , riêng ánh mắt rất đặc biệt , có vẻ bất cần đời , không vui , không buồn , không giận …cũng không đến nỗi vô hồn …Tôi gọi em đứng lên ,không đứng , hỏi em tên gì ? không trả lời …Bó tay .
          Về lại phòng làm việc ,viết thư mời cha ,mẹ em D. Ngày sau mẹ em đến gặp , sau khi tìm hiểu . Em là con lớn ,còn hai đứa em nhỏ nữa , gia đình làm nông , kinh tế đủ ăn qua ngày .Riêng Ông  bố rất cộc tính , ham làm , không rượu chè , ít nói , không bao giờ nói chuyện với con cái , con làm sai quát , đánh …nên con cái rất sợ , .Em D ở nhà tự tắm , tự mặc quần áo , tư đi học , tư ăn , tự ngủ .Mẹ em cho biết hầu như suốt ngày em ít khi ở nhà ,  không biết em đi chơi ở đâu ? Nghe xong , Tôi nghĩ , phải mời ông Bố và em D lên gặp Tôi . Trao đổi với người mẹ trẻ nầy không giải quyết được vấn đề .Lại viết thư mời Ông Bố cùng thằng con đến VP gặp để trao đổi cách giải quyết .
          Rồi một buổi sáng ,một người đàn ông to lớn ,râu quai nón dẫn em D đến gặp Tôi .
Mời Ông ngồi . Tôi bắt đầu bảo em D .Đây có phài là Bố của con không ? Em im lặng . Ba con chở con đến trường bằng xe gì ? im lặng . Sáng con ăn gì chưa  ? im lặng .Ông Bố quát : - Mồm mầy để đâu ? sao không trả lời thầy HT? D im lặng trong cơn co dúm sợ hãi …          Tôi cho em ra ngoài . Còn lại Ông Bố , Con anh còn cứu được nếu Anh kết hợp cùng với chúng Tôi ,nếu không nhà trường chúng tôi đành bất lực ! Em không phải dạng tự kỷ ,vì Anh quá nghiêm khắc , Anh phải dành thời gian chăm sóc con  như : Anh gắp đồ ăn bỏ vào chén con khi ăn chung với nhau , chiều về Anh tắm ,gội , kì cọ cho con , nhỏ to tâm sự với con , tranh thủ sáng Anh mặc đồ cho con , chải tóc cho con , chở con đến trường , và điều quan trọng là Anh làm sao cho Em D trò chuyện với Anh …Tôi nói , hình ảnh mà tôi nhớ mãi về người Ba của mình , năm Tôi đã học lớp sáu mà chiều đến Ba tôi vẫn tắm cho Tôi , khi Ba đi làm ăn xa mỗi khi về nhà . Tùy thuộc vào Anh và vợ Anh làm sao mở miệng Em D , có vậy chúng tôi mới dạy được .
          Sáng sáng ông Bố chở con đến trường , mua xôi cho con ăn , dẫn con vào lớp , nhẫn nại , từng ngày , từng ngày …Ròng rã một tháng sau ,giờ ra chơi Cô giáo M khoe Em D đã mở miệng rồi ! Em đã chịu đứng lên khi Em gọi , đã chịu trả lời khi Em hỏi , Em đã  viết bài khi Em yêu cầu …Trong Tôi một niềm vui len lén vào hồn …
          Xin các Ông Bố dù bận rộn mưu sinh cách nào cũng phải dành một ít thời gian tối thiểu nào đó cho con mình , vì một điều dễ hiểu ,con người sống không chỉ có miếng ăn mà còn có nhu cầu tối thượng là sự quan tâm đến nhau …

          Suối nho ,sáng 24/10/2013 .

LẦN ĐẦU LÀM MC--NGUYỄN THU TỊNH


         


Trong suốt thời gian công tác mình đã nhiều lần làm công việc “tổ chức” hay còn gọi là “người dẫn chương trình” trong các buổi hội thảo, chuyên đề, lễ lạc.. của cơ quan của ngành cấp huyện. Rất nhiều lần dẫn chương trình cho một hội nghị có vài trăm khách nhưng thực tế để làm MC cho một buổi họp mặt bạn bè, văn nghệ thì chưa bao giờ! Làm người dẫn chương trình trong các lần như thế dễ hơn vì chỉ là thực hiện theo chương trình đã vạch sẵn theo một thứ tự nhất định.
          Công việc chuẩn bị cho buổi họp mặt lớp 6 khóa 11 trường Sư phạm Quy Nhơn. Khi ban tổ chức chuẩn bị cho buổi họp mặt: mail qua, mail lại nhưng phần MC vẫn để trống. Bất ngờ! Đến những ngày cuối cùng, đạn đã lên nòng; TTR điện về báo với mình “T làm MC cho buổi họp mặt nhé!” T trả lời : “Sao không chọn nữ cho dễ nghe hơn không?” R bảo không được vì các bạn nhút nhát mà mình hay Sen thì giọng Huế sợ khó nghe. R còn nói thêm mỗi người một tay đi ông. Thế là mình nhận lời và trong lòng cũng không ít đắn đo.
          Mấy ngày để viết chương trình ( dựa vào cái sườn chương trình mà Tú và Tấn đã đưa). Ráng nắn nót từng câu chữ, xem, nghiên cứu lại các bài viết của các bạn đã đăng… để viết bài lý do buổi họp mặt. Ngày tổ chức đến gần làm mình rối tinh, không biết có làm hết trách nhiệm không.
          Mình lật Google tìm xem MC là gì? Trong Wiki có viết:
Người dẫn chương trình, hay còn gọi là em-xi (MC) do gọi tắt từ tiếng Anh: Master of Ceremonies, Ngày nay, dẫn chương trình được xem là một nghiệp vụ thuộc về lĩnh vực nghệ thuật, vì thế người làm nghiệp vụ này cũng được xem là một nghệ sĩ.”
          Trời ạ!! Ghê thế!!
          Thôi thì lỡ rồi ráng mà làm thôi! Làm sao để cuộc họp thành công là được vui là chính mà. Mình tự đặt ra yêu cầu: có phần trang trọng nhưng cởi mở, vui vẻ không câu nệ.
          Viết xong lời mở đầu, xem phần chương trình lại có một phần tưởng niệm các bạn đã mất. Lại phải viết. May mà TTR có viết bài “Tưởng nhớ người về nơi cuối trời” mà HKT đã mail cho mình! Lấy cái hồn của bài viết đó mình viết lại bài tưởng niệm.
          Thông báo cuối cùng của ban liên lạc bắt đầu đưa tên mình trong vai trò MC. Tới tấp từ nước ngoài, trong nước mail về chúc mừng. Trời ạ! Chúc mừng cái nổi gì! Chúc mừng được đứng suốt bên trên hay sao? Chúc mừng vì được quay phim chụp ảnh a? Từ cái ông Tungski đến ông HVT đến ông VTT… tới tấp gửi về. Mình đã nói vui chúc mừng cái nổi gì! “Không có chó bắt mèo…. ấy mà!”
          Sau khi nhận thông báo mình đã vào tận Quy Nhơn gặp hai bạn Đình Tín và Sĩ Tạo bàn thêm về công việc chuẩn bị và có đề nghị thuê thêm một đầu chiếu để trình chiếu một chương trình làm sẵn trong đó có hình ảnh xưa và nay. Mình sẵn sàng lấy tư liệu để làm. Thế nhưng yêu cầu đó không được nhà hàng đáp ứng.
          Ngày 19/7 các bạn liên lạc với nhau đa số đều trên đường về. May mắn là các bạn có ghé BS. Khi gặp lại một câu: Chào MC!! Thôi thì … Trong lần gặp đó mấy o còn nhắc nhỡ: ông uống vừa vừa thôi đấy nhé, còn để sức làm MC. Lan- bà xã HKT- còn nhắc ông uống tui mét với chị R đấy.
          Sáng 20/7: để chuẩn bị, ban tổ chức lại gặp nhau bàn về chương trình. Mình lại phải đứng ra trình bày lại nội dung chuẩn bị cho các bạn trong Ban tổ chức! Hú hồn, tất cả đều thông qua.
          Trưa 20/7 đi ăn cơm trưa lại gặp nhà thơ, nhạc sĩ, nhà giáo BVT và một số bạn thế là một cuộc chiến đấu bằng bia rôm rã với nhau, may mà có mấy ông không uống được nên giải tán sớm (13 giờ). Thế mà lại hóa hay, có doping có thể sẽ mạnh hơn và hay hơn.
          15 giờ tất cả tụ họp đông đủ tại hội trường nhà hàng Hoàng Hậu. Mọi người kéo nhau đi chụp hình từng nhóm, từng nhóm một. Mình lại lẳng lặng xem lại chương trình. Theo thông báo của bộ phận hậu cần là 16 giờ mới bắt đầu vào buổi họp mặt và phải kết thúc lúc 20 giờ. Các bạn lại muốn trong buổi họp mặt có chụp hình toàn thể anh em để kỷ niệm thế là vai trò của mình phải được phát huy. Mời tất cả cùng vào chụp các pô hình chung riêng.. chụp ngay mic để thông báo, nhưng vì đa số đều có máy ảnh nên muống chụp riêng vào máy mình. Thế là phải “gào” lên mời các nhân vật còn vắng mặt.
          Đi vào buổi họp mặt, dù có doping được chích từ trưa nhưng cũng hơi ngán ngán. Nhưng với phương châm vui là chính mình đi vào phần đầu khá suông sẻ. Với tâm trạng cũng như tâm trạng chung của các bạn mình đã nhập vai khá tốt. Nói thật khi đọc lời mở đầu nêu lý do và đọc lời tưởng niệm mình đã xúc động thật sự và có bạn đã phát hiện ra.
Nói thật mình cũng có lỗi khi lấn sân của ông trưởng ban tổ chức khi đã nêu hết cái cần nói của lời khai mạc. Ông trưởng ban có nói: tôi muốn nói nhiều hơn nhưng bạn T đã nói hết trơn rồi. Lúc đó mình mới giật mình: chết cha rồi lấn sân,lấn sân…
          Thế là buổi họp mặt cứ thế tiếp diễn cho đến khi tất cả đều là MC. Đấy chính là cái vui cái hòa đồng của các bạn.
          Trong khi giải lao một vài bạn đã nói ai viết cho ông mà thấy khá đấy. Mình nghỉ chỉ viết ra những gì mình thấy, mình nghe và viết với tấm lòng, không trau chuốt. Thế mà được khen!
          Đến các giai đoạn sau của buổi họp mặt nhiều MC quá nên mình dần dần rút ra ngoài chỉ ở tham gia ở phần kết thúc với bài hát “Nối vòng tay lớn”.
          Dù sao chăng nữa, buổi họp mặt như thế là thành công. Nhưng về nghĩ lại mình vẫn còn một số việc chưa làm được như đã nói khi vào chương trình. Đó là một số bạn vẫn chưa được xuất hiện trước diễn đàn. Thành thật mong các bạn thông cảm cho. Đó là một vài thời điểm nào đó chưa thật sự tập trung không làm chủ được chương trình. Một phần do các bạn được chích doping nên hăng hái quá. Thực sự cũng không trách gì các bạn ấy vì với phương châm vui hết mình, vui là chính.

          Sau khi trở về nhà lật lại những trang kỷ yếu, xem lại video mà còn thấy lâng lâng ( không phải vì thấy mình làm MC đâu đấy). Cảm ơn các ông, bà ( lão) trong gia đình lớp 6 khóa 11 đã cho mình những khoảnh khắc tuyệt vời.

                                                                   Bồng Sơn 12/8/2013

NHÀ TUI- TRỊNH CÔNG TÙNG




Mấy mươi năm nay hình như có một người nhỏ con, tóc dài sống chung với tui...À tui nhớ ra rồi, đó là bà nhà cuả tui. Đúng là bà ấy rồi!!!
Từ ngày sống chung với nhau, tui sanh ra lười. Làm hư điều gì tui cũng than thở cùng bà ấy để được nghe lời an ủi "Thôi anh đừng buồn, mình tìm cách khác đi." Làm được cái gì khoái chí tui cũng khoe với bà để cùng cười vui hơn tết. Thế là tui có chỗ để trút nỗi buồn vui, khỏi phải lo nghĩ nhiều cho mệt đầu óc.
Tui nghĩ không biết trong tất cả số phụ nữ còn lại trên thế gian này có còn ai ngây thơ, dịu dàng giống bà ấy hay không...
Tui nghĩ là bà nhà tui rất may mắn và khôn ngoan khi chấp nhận lời đề nghị ở chung dưới một mái nhà với tui.
Hai lần hai là mấy, thực tế vậy là khôn. Thật đó...
Ai không tin thì về quê tui hỏi thăm hai bên nội ngoại tui đi. Ngày tui còn nhỏ hai bên nội ngoại đều âu yếm gọi tui là "thằng quỷ".
Tui vốn người hiền hậu, ít nói, hay ăn. Các bạn còn nhớ tui không? Cái tên mặt mũi lờ khờ, ai bảo gì cũng nghe theo ấy mà (nhất là khi được rủ rê đi ăn uống). Cái tánh nghe lời ấy tui còn giữ kỹ. Để tui kể một thí dụ nhỏ
:Có một hôm tui đang lơ mơ nhìn khói huyền bay lên mây, chợt nghe bà nhà tui kêu thật to.
- Anh ơơơi, em trễ hẹn tới nơi rồi, anh ra mở máy xe hộ em.
Tiếng "anh ơơơơi" sao mà quyến rủ, liêu trai thế, làm tui quên mất mình đang làm gì...Tui mang đổ nghề ra hì hục tháo máy xe ra, tay chân mặt mũi lấm lem. Đang làm nửa chừng thì "nàng" áo quần chỉnh tề, sáng láng đến gần, trợn mắt nhẹ nhàng hỏi:
- Anh làm cái giống gì vậy?"
Tui ngây thơ trả lời:
- Thì anh nghe lời em, mở máy xe cho em nè. Anh giỏi không?
Nàng xanh cả mặt:
- Trời ơi ngó xuống mà coi.
Chồng tôi ổng tính hại tôi nè trời!
Thật là tôi chọn đúng người
Mới nhờ tí việc khóc cười hổ ngươi!!!
Tui không hiểu tại sao sau đó "nàng" giận tui cả mấy thu dài....Thật là oan ức thân tui...
Ngày xưa còn bé, tui là cháu trai đầu tiên cuả hai bên nội ngoại nên tui rất được cưng chìu. Nhất nam viết hữu, vạn nữ viết vô mà lại...( Nhưng mà nếu cõi đời này không có cái "vô" kia thì trước sau cái "hữu" này cũng tan biến theo mây khói...) Cưng chìu nhiều quá thành hư. Má tui không dạy tui mà còn không cho tui tập nấu bếp. Mãi đến hôm nay đun ấm nước sôi tui cũng không biết phải bắt đầu từ đâu và khi nào thì nước trong ấm có thể dùng được. Ai có lòng hảo tâm chỉ dẫn hộ thì tui rất, rất, rất cám ơn...
Hôm bà nhà tui nhờ tui mua cho bà ít bánh giò, bánh cống. Tui tới mấy chỗ bán thức ăn làm sẵn, nhìn ngắm vô số là bánh, tìm hoài mà chả thấy cái bánh nào có cái giò lòi ra, cũng chả có cái cống nào trong bánh cả...Tui về báo lại bà nhà, bã than:
- Lưng ông dài ngoằn mà chả dùng được cho việc gì! Thật là sao tui khéo chọn chồng con thế này!
Ít hôm sau bà ấy mang về mấy cái bánh lạ hoắc, rồi ra công giảng giải cho tui biết cái nào là bánh giò, cái nào là bánh cống...Tui điên cả đầu với giò và cống cuả bà ấy. Cái thì lá quấn kín bưng, cái thì lổn ngổn nhiều thứ tui chả biết là thứ chi chi. Đến giờ tui cũng chả biết bánh giò và bánh cống hình dạng ra sao cả.
Tui buồn quá nên suy nghĩ về món ăn. Tui rất thích canh chua, canh ngọt, canh mặn chan bún. Tui nghĩ ra mấy công thức như sau:
***- Canh chua, ta cần: một lít giấm, một rổ chanh tươi, một rổ me cả trái và lá, vài thỏi phèn chua, nếu có thêm ít trái bưá nữa thì thật tuyệt...
***- Canh ngọt, ta cần: một lít mật ong, một kilo đường phèn, một kilo đường cát trắng, một lít nước miá, một lít mạch nha có lẽ là đủ ngọt...
***- Canh mặn, món này có vẻ đơn giản hơn mấy món kia khi ta chỉ cần một lít mắm và một kilo muối đun chung thì có lẽ là đủ độ mặn...
Có ai rành về nấu ăn xin cho tui xin ý kiến. Có cần thêm bớt, gia giảm điều gì nữa không?
Một hôm "nàng" ỏn ẻn:
- Anh ơi, giúp em làm xôi vò.
- Có anh nè em. (cũng lại "anh ơi" nó hại đời tui)
Tui đến, lấy xôi "nàng" vừa thổi, còn nóng, bỏ lên tay rồi vò...
"Nàng" nhìn tui rồi nhỏ nhẹ hói:
- Anh làm gì thế?
- Anh vò xôi.
- Trời...
Tui ngẩn ngơ không hiểu tui đã làm sai điều gì. Đúng là tội nghiêp thân tui...
Ít lâu sau, hình như nguôi ngoai, "nàng" lại rủ tui làm bánh bột lọc. Tui mừng quá...Hà hà, thế là có dịp để đoái công (có người nói là đái công) chuộc tội, hì hì.
Tui nhận gói bột gì trăng trắng từ "nàng" rồi lui cui cho nước vào, trộn đều. Lục lọi một hồi tui cũng tìm ra được cái lọc nhớt xe còn mới, chưa dùng qua. tui cho dung dịch bột và nước chảy qua cái lọc. À, thành công lớn, nước trong veo, hấp dẫn quá. Tui hí hửng khoe với "nàng":
- Em ơi (cho xứng với ANH ƠƠƠƠI), được chưa?
- Cái gì đây?
- Thì anh lọc giúp em đó...
- Trời đất ngó xuống mà xem!
- Anh làm sai điều gì hở em?
Im lìm không tiếng trả lời...Tui nào có biết mình sai điều gì...
Tuy tui gây ra nhiều tội lỗi, nhưng "nàng" vẫn lạt lòng tha thứ. Một hôm trời hơi se lạnh, nàng nói với tui:
- Hôm nay trời có vẻ thích hợp cho món bún thang "anh nhỉ"?
- Em biết nấu à?
- Mợ em có chỉ.
- Để anh giúp một tay nhé.
Tui ra vườn lấy cái thang thấp nhất (“nàng” hơi nhỏ con mà lại) rồi để lò than lên và cong lưng quạt. “Người” ra tìm tui rồi hỏi:
- Sao anh cho bếp lên đó làm chi vậy?
- Thì anh nhóm bếp để em nấu bún thang cũng như người Huế nấu bún bò huế ở Huế vậy.
- Trời...
Một hôm "nàng" bức rức hỏi tui:
-Em đọc chuyện đường rừng, nghe nói đến cơm lam. Anh biết cơm lam không vậy?
-Anh nghĩ cơm nhuộm tro có lẽ sẽ ra màu lam em à..
-Nhuộm tro ăn sao được anh?
-Thì mỗi người một khẩu vị mà em...
"Nàng" nhìn tui với ánh mắt tui nghĩ là âu yếm lắm. Tui nghe hạnh phúc dâng tràn...
Quý vị có ghen với hạnh phúc cuả tui thì ráng chịu, tui không giúp được gì đâu. Đừng có thư từ trách móc hay khen chê.
Có điều gì thắc mắc xin quý vị viết thư hỏi thẳng cho "Cô Ấy" nhé.