Gia đình Nhị Sáu

Gia đình Nhị Sáu

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

TRI ÂN

TRI ÂN.
Các thầy cô và giáo sinh năm 1973 tại giảng đường  trườngSPQN



Chiều xuống chầm chậm. Nắng nhạt dần…nhạt dần trên những vòm cây cao rồi rút chạy ra xa tít về phía cuối trời. Không biết từ bao giờ, tuổi của chúng tôi lại thích vẻ tĩnh mịch của chiều về. Có thể khi con người tuổi đã cao, thích tĩnh tâm nên thấy tâm hồn mình phù hợp với khung cảnh êm ả của chiều hôm. Mỗi khi chiều về, chúng tôi thấy lòng mình lắng xuống bình yên, thanh thản một cách lạ lùng. Chúng tôi thường ngồi lặng im để nghe tiếng gió vờn trong lá. Lặng im để nghe tiếng chiều bước nhẹ và lặng im để hồn mình trở về lại quãng đường mà mình đã đi qua. Mùa Thu năm 1972 chúng tôi vào trường Sư Phạm Qui Nhơn. Hầu như lúc ấy, nhiều người trong chúng tôi chẳng thích học sư phạm chút nào. Vào đây vì nhiều hoàn cảnh bắt buộc phải vào… sau khi đậu tú tài toàn, con đường tương lai trước mắt toàn một màu hồng nên không ai muốn dừng lại để làm nghề gõ đầu trẻ nhưng dạo đó đất nước chiến tranh, hoàn cảnh gia đình nhiều khó khăn hay cuộc sống không bình yên nên không cho phép chúng tôi làm theo những mơ ước, thực hiện những hoài bảo của tuổi trẻ…
Mùa tựu trường năm đó, chúng tôi bước vào năm thứ nhất 
khóa 11. 
Vào Sư Phạm là ai cũng đã xác định: Đây là trường đào tạo ra những người thầy nên chắc chắn không khí rất là mô phạm và là 
môi trường để tu luyện chứ chẳng có gì để mà vui chơi cả.Nhưng khi vào đây rồi, theo ngày tháng chúng tôi bắt đầu thích khung cảnh. Ngôi trường đẹp, thơ mộng! Bình yên nằm tọa lạc trên một khuôn viên rộng. Mặt trước quay về biển quanh năm gió thổi lao xao và tiếng sóng biển vỗ rì rào. Mặt sau là dãy núi xanh thẫm bao bọc. Con đường đến trường với hàng liễu rủ. Bên trong, sân trường với những hàng hoa giấy nhiều màu sắc. Thoang thoảng mùi thơm của hoa sứ. Những dãy lầu cao của các lớp học hay những hành lang hun hút dẫn về khu nội trú…Bạn cùng lớp, nữ hiền hậu, nhu mì, nam đều sinh năm 1954. Các bạn từ mọi nơi tụ hội về đây: Từ thành thị đến nông thôn, từ đồng bằng đến miền núi, cao nguyên…Tất cả đều xa lạ nhưng khi tiếp xúc thì  rất là chân chất. Càng ngày tình bạn bè càng thêm gắn bó. Tuổi trẻ nên chúng tôi dễ dàng hòa đồng vui vẻ.  Các môn học thì lạ lẫm so với ở phổ thông. Năm thứ nhất chúng tôi đã làm quen với Tâm Lý Giáo Dục, Luân lý Chức 
Nghiệp, Sư Phạm Lý Thuyết, Sư Phạm chuyên biệt, Giáo Dục 
cộng Đồng, Dụng Cụ Giáo Khoa, Y Tế Học Đường ngoài ra, còn 
học các môn như Việt Văn, Nhạc, Hội Họa, Hoạt Động Thanh Niên. Nữ Công Gia Chánh (dành cho nữ) v.v…
Lúc đó hầu như chúng tôi lờ mờ về các môn học. Ngồi trong lớp, thầy cứ giảng còn trò cứ thả hồn đi hoang ...Sang năm thứ hai, chúng tôi hiểu hơn một chút về các môn học như : Kinh Tế Chính Trị, Giao Tế Xã Hội, Quản trị & Thanh Tra Học Đường, Sư Phạm thực Hành…Các thầy giáo, cô giáo giảng dạy, ai cũng mang một phong cách, một lối sống đạo đức chuẩn mực của một nhà giáo. Thầy Hiệu Trưởng Trần Văn Mẫn lúc nào cũng lặng lẽ nhưng ánh mắt thân thiện. Thầy thường khuyên chúng tôi rằng nếu có điều kiện nên ghi danh học thêm đại học. Các thầy cô phụ trách bộ môn. Ai cũng nhiệt tình giảng dạy. Ai cũng tâm huyết, vận dụng hết các 
kiến thức từ trong sách vở thành những thực tế đời thường. Các 
bài dạy về làm người, về giao tiếp, về nghề nghiệp…hầu hết tôi học được từ nơi đây.  Các thầy cô đã truyền hết những kinh nghiệm để mong rằng: Đó là hành trang đủ cho chúng tôi mang vào đời.Tôi cứ nhớ mãi câu nói của các thầy lúc chúng tôi mới vào 
trường : Các anh chị phải xác định là mình đã chọn nghề giáo thì 
tiếp tục theo nghề còn nếu mình không thích thì ngay bây giờ có 
thể ngừng lại cũng còn kịp. Đừng mang những điều bực bội, chán 
nản đem vào trường này!
Câu nói như một lời khuyên rất chân thật và cũng rất đúng vì 
dạo ấy cũng có nhiều bạn trong đó có tôi vì hoàn cảnh thế này hay thế nọ. Bất đắc dĩ không còn con đường nào khác đành phải vào Sư phạm và cũng nhờ câu nói này, chúng tôi xác định được tư 
tưởng và hướng đi của mình.Các thầy cô rất chú trọng đến nhân cách con người. Chú trọng đến tác phong đạo đức của nhà giáo. Chú trọng từ cách ăn mặc, lời nói, cách ứng xử…  Thầy Võ Sum giảng dạy môn Giao Tế Xã Hội thường xuyên nhắc nhở chúng tôi về cách giao tiếp : Các anh chị mỗi khi lên xuống thang lầu, các anh phải nhớ nhường phía tay vịn cho các chị. Khi lên các anh nên đi phía sau, khi đi xuống các anh phải đi phía trước các chị. Khi ra đường nếu đi với các chị thì các anh luôn đi phía bên tay trái của các chị. Các anh phải cầm dù và xách những cái túi  nặng cho các chị nhưng không phải xách hết phải để lại cho chị một cái ví nhỏ, con gái người ta còn có cái để làm duyên.v.v và v.v…Chúng tôi nghe các chị ở những khóa trước kể rằng : Vào thời đó người ta thường nói rằng nam mà vào sư phạm thì “yếu”. Vì thế thầy Trần Văn Mẫn, Hiệu Trưởng thường nhắc nhở các giáo sinh nam là:  Chúng ta có thể chấp nhận cho các chị vì họ là phái “yếu”. Các chị mơ mộng, yếu mềm vì có thể trong số các chị ở đây có  người yêu ở xa. Trong những đêm mưa nội trú thao thức nhớ đến người yêu giờ này đóng quân ở một tiền đồn heo hút nào đó? Còn các anh là nam thì không thể có những tư tưởng yếu đuối được, mà phải mạnh mẽ lên! Đừng để mang tiếng : Trai Sư Phạm thế này? Hay thế nọ?…Cứ thế, các thầy dạy rất kỹ những vấn đề nhỏ cho đến vấn đề lớn trong giao tiếp. Mà đúng như vậy! Có những điều rất bình thường nhưng nếu các thầy cô không nhắc nhở thì ta lại không chú ý, không nhớ  hay quên đi. Chúng tôi không thể nào quên những thầy giáo giảng dạy trong hai năm sư phạm: 
Thầy Nguyễn Kim Tính nghiêm khắc nhưng rất mô phạm. Thầy giảng dạy chúng tôi năm nhất niên về môn Giáo Dục Cộng Đồng.
Thầy Nguyễn Văn Nở phong thái đỉnh đạc, tính tình điềm 
đạm, nói năng lưu loát trong các kiến thức môn Sư Phạm Lý Thuyết. Sợ nhất là giờ Tâm Lý của thầy Đàm Khánh Hỷ
 vì chúng tôi có chịu học bài đâu? Biết thế nên thầy thường xuyên dò bài, mục đích giúp chúng tôi nắm vững. Thế mà những điều gì đã hiểu được thì kiến thức đó giúp chúng tôi rất nhiều trong công việc cũng như trong cuộc sống.Thầy Đặng Văn Bồn
Thầy Đặng văn bồn đi dự họp mặt năm 2012 tại Trầu Cau 

 thuyết giảng lôi cuốn về các vấn đề của môn Giáo Dục Cộng Đồng. Thầy Nguyễn Văn Tôn
Thầy cô Nguyễn Văn Tôn Tại úc năm 2012

 đạo mạo, chững chạc nhưng rất gần gũi đưa chúng tôi đến những hiểu biết rất nhiều về môn Kinh Tế Chính Trị. Thầy Phạm Sĩ Học với môn Thí Nghiệm Thực Hành và Toán học Ứng Dụng giúp ích cho chúng tôi rất nhiều về kiến thức cơ bản của Toán học.
Thầy Lê văn Toản với môn học Quản Trị và Thanh Tra Học 
Đường đã giúp chúng tôi có một cái nhìn về cách tổ chức trong nhà 
trường và giúp ích rất nhiều cho các bạn sau này làm quản lý.
Thầy Đinh Kim giao cho chúng tôi những bài thuyết trình vế 
Các Vấn Đề Giáo Dục và nhờ vậy chúng tôi nắm nhiều kiến thức 
và dạn dĩ trước mọi người hơn.
Thầy Hoàng Hy
Thầy Hoàng Song Nhy

 rất nghệ sĩ, đem đến những giờ học hát vui 
tươi thoải mái, những căn bản về nhạc lý mà mãi sau này vào đời 
vẫn giúp ích cho cuộc sống của chúng tôi. 
Thầy Phan Thâm,

Thầy Phan Thâm và Huỳnh Kim Thạch ngày về trường kỷ niệm 50 năm -1962-2012

 thầy Bùi Thường với những bài họa đẹp và 
có ý nghĩa...
Thầy Phan Minh Ba, thầy Nguyễn Xuân Triêm với giờ hoạt động thanh niên thật vui và bổ ích…
và còn rất nhiều  các thầy cô giáo khác như thầy Tạ Quang Khanh giảng dạy môn Anh Văn, thầy Thái Văn Liêm…luôn đem đến những kiến thức, những điều hay, lạ mà trong các giờ học cho 
chúng tôi.
Dưới sự dẫn dắt của thầy Lê Văn Ba
Chúng tôi thấy ấm áp thân tình như trong cùng một gia đình và lớp tôi là:

GIA ĐÌNH NHỊ SÁU.
Trường Sư Phạm hàng năm tổ chức những cuộc thi văn nghệ 
giữa các lớp không phải chỉ là thi đua và giải trí mà qua những lần 

hội thi giúp chúng tôi đoàn kết, gần gũi, thương yêu nhau hơn. Rồi 
cũng qua những tiết mục văn nghệ thấm đượm tính dân tộc tạo cho 
chúng tôi tình yêu quê hương đất nước, yêu đồng bào, yêu cộng 
đồng, yêu trường lớp, yêu nghề…
Còn rất nhiều điều chúng tôi được học từ các thầy cô dưới 
mái trường Sư Phạm mà không thể kể hết được. Thế rồi, các kiến thức ấy, các điều ấy ! Cứ đọng lại trong chúng tôi mỗi ngày một ít như  :“ Mưa dầm thấm đất”. Và rồi nó ăn sâu nảy nở trong tâm hồn chúng tôi như những đóa hoa rực rỡ nhiều màu sắc. Hàng năm, từ mái trường Sư Phạm Qui Nhơn tiễn đưa lớp lớp những giáo viên lên đường đi khắp mọi miền đất nước. Từ đồng bằng đến miền núi xa xôi hay hải đảo. Các thầy cô đã trang bị cho chúng tôi quá đầy đủ nên chúng tôi không chỉ là những giáo viên dạy Tiểu Học mà còn dạy cấp hai, cấp ba…  hoăc cũng có thể dạy các môn khác như : Nhạc, Họa, Thể Dục, Ngoại Ngữ…Nhiều người trong số chúng tôi là giám đốc Sở, Thanh Tra, Hiệu Trưởng, giáo viên dạy giỏi… Sau 1975, những giáo học Cấp Bổ Túc ngày xưa ấy lại càng phát huy năng lực. Trong ngành Giáo Dục, chúng tôi đều là những người tiên phong. Chúng tôi giữ vị trí then chốt trong chuyên môn. Trong trường học, Hiệu Trưởng, Hiệu Phó, các Tổ Trưởng Chuyên Môn đa số đều không phải là những người có bằng cấp học vị cao mà là những người chỉ có Chứng Chỉ Khả 
Năng Sư Phạm Ban Thường Xuyên Hai Năm. Tất cả chúng tôi 
giảng dạy rất vững vàng, có phong cách riêng, có lương tâm của 
một nhà giáo chân chính… Trường Sư Phạm Qui Nhơn nói chung 
và các thầy cô giáo nói riêng đã đào tạo cho chúng tôi thành những 
giáo viên đa năng.
Các thầy cô giáo trường Sư Phạm Qui Nhơn đã đem đến cho chúng tôi rất nhiều: Đó là kiến thức và trải nghiệm. Đó là niềm say mê và sáng tạo. Đó là tính độc lập tự chủ để tìm hướng đi đúng đắn trong nghề. Các thầy cô là những người cho chúng tôi những bài học đầy tính nhân văn mang đậm tình người, tình quê hương, dân tộc. Các thầy cô đã đi qua đời chúng tôi hun đúc tính cách, con người chúng tôi…Các thầy cô giáo âm thầm và lặng lẽ gieo vào hồn chúng tôi những nốt nhạc trầm lắng êm đềm nhưng da diết và sâu sắc.Và điều đó đã giúp chúng tôi suốt những năm tháng giảng 
dạy luôn có được phẩm chất nhân cách của người thầy. Trên bục 
giảng, vững vàng về kiến thức. Mẫu mực đối với học sinh và phụ 
huynh. Bây giờ thì chúng tôi đã hoàn tất công việc củanhà giáo.Tuy rằng trên con đường đến bến bờ ấy không phải lúc nào chúng tôi cũng nhận được sự êm ả. Thế nhưng mỗi khi có những sóng gió, lời thầy cô lại vang vọng giúp chúng tôi mạnh mẽ vượt qua.  Xin mãi mãi tri ân các thầy giáo cô giáo! Chúng tôi xin mượn lời của Carl Jung để bày tỏ lòng tri ân đến các thầy cô, một thời giảng dạy dưới mái  trường Sư Phạm Qui Nhơn :“Người ta hồi tưởng lại với sự cảm phục những nhà giáo lỗi lạc với sự biết ơn những người đã tác động vào xúc cảm nhân văn của ta. Chương trình giảng dạy là nguyên liệu cần thiết nhưng năng lượng ấm áp mới là yếu tố cần thiết cho cây lá phát triển và cho tâm hồn của trẻ…” Chúng tôi nghĩ rằng không thể thốt lên bằng lời mà nói hết lòng tri ân đối với thầy cô giáo. John. F. Kennedy nói rất đúng là : Khi chúng ta bày tỏ lòng biết ơn, chắc chắn chúng ta không bao giờ quên sự tri ân cao quý nhất không phải chỉ thốt ra bằng lời, mà chính là sống theo những lời tri ân ấy”. 
Sài Gòn, 9/4/2013

   BBT.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét