Gia đình Nhị Sáu

Gia đình Nhị Sáu

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

LOVE STORY -40 Năm Trước

LOVE STORY.






(… từ những lời tâm sự).
Tình yêu là đề tài muôn thuở được mọi người bàn luận và 
nhắc đến:
Triết gia, ông Virgile nói rằng: Ái tình còn mạnh hơn sự chết.
Tiểu thuyết gia Kathy Lette(Anh) tác giả cuốn tiểu thuyết 
Tình Yêu là mù quáng thì cho rằng: Khi yêu, bạn có cảm giác như 
đi trên mây.
Còn theo ông Milly Johnson, tác giả cuốn tiểu thuyết nổi tiếng Ngọn lửa Mùa Đông thì : Tình yêu là cảm giác hạnh phúc mãn nguyện khi bạn biết có người đang nghĩ về mình. Đó là cảm giác ấm áp, bồi hồi khi người ấy nắm tay bạn đi trên đường và cảm giác choáng váng khi bạn trông thấy xe người ấy đỗ trước nhà bạn.
Nhà thơ Xuân Diệu thì cho rằng:
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu…
Hay:
Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ
Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần…
Hồ Dzếnh thì yêu theo cách chờ…
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
Ngó trên tay thuốc lá cháy lụi dần
Anh nói khẽ: “Gớm, sao mà nhớ thế!”…
Nguyễn Công Trứ lại “Bỡn tình nhân” thế này:

Tao ở nhà tao, tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi nói rằng không đến
Đến thì mi nói đến làm chi.
Làm chi tao đã làm chi được
Làm được chớ tao đã làm chi…

Cũng như tất cả mọi người, những chàng trai lớp sáu khóa 11 
ngày ấy, khi bước vào trường sư phạm Qui Nhơn xác định mình là
những người thầy giáo tương lai nên chuyện công danh, sự nghiệp 
không còn là nặng gánh. Và thế là cứ để tâm hồn tha hồ bay bổng 
theo mây và gió: 

Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc với muôn giây
Hay chia xẻ bởi trăm nghìn yêu mến…
Chuyện kể rằng:

1/ …vào dạo đó, do vơ vẩn…và mơ theo trăng nên những 
lúc rỗi rảnh, các chàng thường nằm buồn trong nội trú, chuyền tay 
nhau những cuốn Đặc San của các trường Trung Học để mà mơ 
mộng theo các cô nữ sinh…và rồi có chàng trai lớp 6, cảm ngay 
tên nàng…mơ theo bài thơ Xuân Cố Lý. Thế là, hằng đêm tưởng 
tượng hình ảnh nàng nữ sinh Trung học Pleime…và phổ thơ thành 
nhạc. 
Cuối tuần, Chàng nhạc sĩ lãng tử lên xe đò đi lên thị trấn mù 
sương(Pleiku), vượt bao đồi dốc hay thơ thẩn với hoa dã quỳ, là đà 
theo những tà áo dài trắng của các nữ sinh trường Pleime…để tìm 
đến nơi nhưng nàng thơ đã về quê…chàng lại vác đàn, quyết lên 
đường về quê nàng ở ĐắcNông. Tìm gặp được nàng rồi, chàng 
giới thiệu tên mình và hát tặng nàng bản nhạc do mình sáng tác 
phổ thơ của nàng…Hát xong, uống vội chén nước, từ biệt ra về để 
nàng ngồi lại ngẩn ngơ, mắt mơ màng trông theo về cõi xa mờ…
Vài ngày sau, nàng cũng đi theo tiếng gọi…xuống phố biển 
Qui Nhơn, đến trường Sư Phạm, tìm vào nội trú nam…có duyên 
nên nàng đã gặp chàng và hai người mừng rỡ! Tim bồi hồi, xao xuyến, mắt nhìn mắt, tay…thế nào? thì chỉ có trời đất biết! Và 
chuyện tình lãng mạn của chàng nhạc sĩ cùng cô nữ sinh ấy thế 
nào? hay lãng đãng theo trăng sao, mây gió…như chuyện “tình 
nghệ sĩ…lăn lóc xuống mương” người viết cũng chẳng rõ???

2/Bốn mươi năm trước, có chàng lớp sáu, khôi ngô tuấn tú 
mới rời ghế nhà trường Phổ thông bước vào trường Sư Phạm. 
Mỗi buổi chiều, rời phòng ăn để trở về phòng nội trú, chàng 
bắt gặp một bóng hồng bên cửa sổ. Bóng hồng đã làm con tim 
chàng xao xuyến, chàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn…Và thế là từ đó, cứ mỗi chiều sau khi rời nhà ăn là quẹo qua căn nội trú, gian nhà của thầy ĐKH cư ngụ. Mắt ngước nhìn lên nhưng hôm đó, cửa sổ im lìm, lòng buồn, chàng lang thang lê từng bước, từng bước thầm…miệng lâm râm như cầu trời cho nàng xuất hiện ở khung cửa sổ nhìn xuống để thấu được lòng con đau khổ mà ban cho con chút tình yêu lẻ…cứ thế lê chân đến tháp nước mà mắt vẫn quay hướng cửa sổ…không ngờ vấp phải…té lăn quay. Lủi thủi, đứng dậy giận dữ, ngắt mấy cành hoa bọng giếng(Hoa thạch thảo quanh đó cũng có) nhưng chàng nào dám ngắt sợ nàng hiểu lầm ( mùa thu chết) thì thảm thiết lắm! Chàng nhìn vơ vẩn mây trời rồi than rằng: 
-Mây ơi có thấu lòng ta! Xin mang mưa đến tưới hoa tặng người.
Mắt mũi chảy dài, đi trở ngược lại hành lang về phòng mình ôm gối. Lúc bấy giờ mới thấy đau ê ẩm (Không biết là đau chân bị vấp hay đau tim ?)

3/Nghe mọi người truyền miệng rằng: Có anh chàng quê ở núi Nhạn sông Đà, khăn gói ra Qui Nhơn học Sư Phạm. Vào lớp 
gặp ngay cô nàng ở ngoại trú. Chàng bị cuốn hút bởi đôi mắt đẹp 
và buồn:
…Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương…(Đôi mắt người Sơn Tây)
Hay:
…Cho nên đôi mắt mờ hư ảo
Cả bốn phương trời chỉ có em..(Tương tư chiều-Nguyên Sa).
Và thế là chàng cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn nhìn đâu cũng thấy 
đôi mắt…chàng như bị mê hoặc bởi đôi mắt u buồn,  nét mi sầu 
muộn…Chàng nghĩ, phải chăng ta mãi mãi là kẻ “tình si”, yêu là 
say tình, mơ dại, khóc khờ hay ngây thơ như trẻ nhỏ hoặc lẩm cẩm 
như cụ già…cứ thế chàng yêu trong cõi mộng … rồi như kẻ mộng 
du chàng lần ra lan can lầu mà cứ ngỡ mình đang bước đến bên 
nàng…may sao có người phát hiện níu áo chàng lại kịp thời. 
Không thôi thì không biết giờ này chàng ở trong bệnh viện tâm 
thần hay vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất lạnh cũng không biết 
chừng?
4/ Chuyện bây giờ mới kể! Dạo đó, cứ vào cuối tuần, nội trú 
nam vui như hội. Mọi người dọn dẹp rồi thay quần áo… người về 
quê, kẻ đến nhà người quen, người ra phố chợ hay có người theo 
“chuyện hẹn hò”... 
Hoàng hôn buông xuống, các phòng nội trú nam vắng bóng 
người như “chùa bà đanh”. Trong phòng, mọi người cũng đi hết. 
Nằm một mình cuộn mình trong chăn, hình như trong chăn có 
“rận” thấy nhồn nhột…chàng trai xứ Quảng liền ngồi bật dậy, thay 
quần áo, chải sơ mái tóc … 
Ra khỏi cổng trường rồi mà chàng cũng chẳng biết mình 
phải đi về đâu??? Trong lòng trĩu nặng, cuối tháng trong túi không
còn một đồng xu…chàng lê từng bước chân dọc theo con đường 
trước trường. Hàng dương vi vu hòa vào tiếng thở dài não nuột của 
chàng...
Chân cứ bước, vòng qua Eo Nín Thở…con đường này hôm 
nay vắng vẻ lạ thường…bất ngờ chàng gặp một cô gái. Cô mặc 
chiếc áo dài trắng, rất trẻ : “không phải là dân Sư Phạm rồi” chắc 
là nữ sinh trường Trung Học nào đây? Chàng đến làm quen, hỏi 
thăm. Một hồi qua lại thì biết cô bé cũng mang tâm sự “buồn”. Thế 
là cùng hội, cùng thuyền nên dễ càm thông.
Hai người cứ tiến bước và ngồi xuống bãi biển lúc nào không 
biết? Nàng ngả đầu vào vai chàng thủ thỉ. Còn chàng “phẻ quá” 
vòng tay qua ôm liền! Nàng thơm nồng, ấm áp trong tay. Chàng ra 
tay “nghĩa hiệp”, cố ôm chặt để giúp nàng tránh “trúng gió độc” do 
những cơn gió lạnh từ biển thổi vào. Đêm khuya, tối mịt mùng chỉ 
nghe tiếng thì thầm của hai người hòa âm cùng sóng biển…và chỉ 
thấy trên màn hình đen, xa xa những chấm đèn li ti chớp nháy của 
những thuyền chài và những vì sao trên trời chứng kiến…
“Tan giấc mơ hoa, bóng người khuất xa, đôi đường từ đây, 
ai bước đi không hẹn ngày…(Mơ Hoa). Nàng trở về phố thị, chàng 
quay về nội trú…Ồ! suốt buổi bên nhau mà cả hai lo tình tự, quên 
hỏi tên nhau? 
Bây giờ câu chuyện ấy trở thành giai thoại! Cảm giác ấy đi 
theo chàng suốt khoảng thời gian 40 năm. Nếu ngày ấy???Thì biết 
đâu bây giờ cuộc đời chàng đã rẽ sang lối khác?

5/Chàng-nàng ờ ngoại trú và gần nhà nhau lại đi học chung 
trên một chuyến xe Lam. Chàng thích nàng vì cách ăn nói khéo léo 
đầy cảm thông…đôi lúc lại chia xẻ được những cảm xúc. Nàng 
mến chàng vì sự vui vẻ, nhiệt huyết của tuổi trẻ…
Một buổi chiều, có giờ cuối trống tiết…ra về cũng buồn nên 
muốn nán lại bên nhau thêm một chút nữa. Nhưng biết đi đâu bây 
giờ? Cuối cùng chàng đã tìm ra (chàng vốn lanh mấy chuyện như 
thế này). Chàng quyết định rủ nàng vào ciné…nhưng nghiệt nỗi là 
bên cạnh nàng lúc nào cũng có cô bạn, Làm sao bây giờ???
-À, có cách rồi!
Nhìn vào sân trường, thấy có một chàng đang“lớ ngớ” đi 
ra…-Vị cứu tinh đây rồi! Nghĩ như thế và anh kêu bạn ấy lại.
Anh nghe các bạn trong lớp”cắp đôi” với cô bạn này…Thế là 
hợp tình, hợp cảnh. Sau đó, cả bốn người lên xe Lam tiến thẳng 
vào rạp ciné Kim Khánh. 
Trong rạp ciné chiếu permanent, nên từ ngoài bước vào tối 
đen không thấy gì cả? Lúc đó 4 người không biết ai dẫn ai? Ai 
nắm tay ai? Ai dìu ai? Và… Điều này chỉ tự biết mà thôi!
Một lúc “quờ quạng” rồi cũng tìm được ghế. Chàng ngồi 
cạnh nàng như ý nguyện còn đưa cô bạn “ngu ngơ” ngồi cạnh anh 
chàng “ngơ ngẩn”…Sau đó bốn người mắt dán vào màn ảnh rộng. 
Không biết có mắt nào đi lạc không? Thì cũng chẳng rõ? Sau một 
tiếng rưỡi đồng hồ ra khỏi rạp, có hai người thở phào nhẹ nhỏm vì 
xem phim dài quá, nóng quá! toát mồ hôi hột! Còn có hai người 
tiếc nuối vì giây phút ấm áp qua nhanh quá! Và phim quá ngắn!
Nhưng rồi chuyện của chàng và nàng chẳng đi đến đâu? vì 
hôm đó, trời xui đất khiến sao đó mà xem phải “Chuyện phim 
buồn” nên chia tay nhau “cái rụp”! Anh đường anh, tôi đường tôi, 
tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi! Hai người biền biệt sơn khê, bốn 
mươi năm sau mới gặp lại.

6/Chàng từ quê “Ti Quà” ra Qui Nhơn học Sư Phạm. Cha mẹ 
tạo cho chàng một vóc dáng to cao so với các bạn “Bảy chú lùn” 
cho nên chàng rất tự hào về vẻ bên ngoài của mình.
Vào nội trú lại ở cùng phòng các bạn cùng quê, các bạn đều 
có “bồ” người thì có Mối tình Mobylette, người thì có Mối tình Y 
tá…còn chàng chẳng có mối tình nào? Nên quyết đi tìm! 
Nhưng tìm đâu bây giờ? Thôi tìm trong sách báo. Thế là 
hàng ngày chàng “tuyển chọn các tài tử Pháp, Ý, Mỹ…” Các minh 
tinh màn bạc ở Hollywood cũng được chàng tuyển lại. Cuối cùng, 
chàng đã chọn! Mà chọn là phải mê. Suốt ngày ngắm các cô đào 
của Pháp Brigitte Bardot hay Elizabeth Taylor…gì đó? mà mơ một 
ngày mình sẽ gặp!
Kiên nhẫn, ngày ngày âm thầm một mình trong nội trú tập 
“Quyền Anh” để càng ngày càng rắn chắc, to đẹp! Hy vọng có một 
ngày “sánh vai với các cô đào của các cường quốc năm châu”?
Rồi một hôm, tình cờ phát hiện ra trong lớp của mình cũng 
có một “bông hồng” biết nói và biết hát. Thôi thì gác “mộng trời 
Tây” để viết thư cho nàng “Việt Nam” cho chắc ăn.
Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng là con đường màu 
xanh và:
Ví phỏng đường đời bằng phẳng hết
Anh hùng hào kiệt có hơn ai?
Chàng viết thư, từng chiếc, từng chiếc như chiếc lá lìa cành 
rơi xuống không có tiếng “dội” lại! Chàng buồn rồi thơ thẩn ngắm 
giày dép và từ đó trong đầu chàng xuất hiện một bộ sưu tầm về 
màu sắc: xanh, vàng, đỏ, đen, trắng, tím, nâu… để làm sao cho 
phù hợp với những ngày trong tuần hay thích hợp với những ngày 
mưa hoặc nắng ráo, trời lạnh hay nóng nực, Mùa Xuân, Mùa Hạ, 
Mùa Thu hay Mùa Đông …
Bốn mươi năm trôi qua, “tưởng rằng đã quên”…nhưng bạn 
bè chung phòng nội trú xưa vẫn còn nhớ, ngồi đâu cũng nhắc lại! 
Phải chi lúc xưa chàng biết thế! chàng đã chuyển sang nghề Thiết 
kế giày dép…thì ngày nay chàng đã có “nhiều” bộ sưu tập nổi 
tiếng thế giới rồi…

7/Ngày ấy, lớp 6 có 11 nàng. Mỗi cô một vẻ “Mười phân vẹn 
mười một”. Công nhận các thầy cô trường Sư Phạm tuyển chọn 
sao mà khéo quá! Cô giáo sinh nào cũng xinh!
Nhưng dạo đó, nam giáo sinh thiệt thòi là thế! Phân chỗ ngồi 
phía sau nên có thấy rõ “dung nhan”các nàng đâu? Chỉ thấy mái 
tóc xỏa ngang vai hay chảy dài xuống eo. Ngắm “vai em gầy guộc 
nhỏ” rồi tưởng tượng “mình hạc xương mai” hay “Mình tròn da 
trắng” v.v…và v.v…
Rồi những giờ ra chơi, len lén trộm nhìn. Lắng nghe oanh vàng thỏ thẻ…chàng trai Qui Nhơn mê ngay giọng nói Huế nhẹ nhàng. Khuôn mặt thanh tú, vóc người nho nhỏ…rồi âm thầm hát:
…Ai bảo em là giai nhân
 Cho đời anh đau buồn…
Thời gian cứ trôi, chàng càng ngày ánh mắt dành cho nàng 
càng tha thiết! và cứ thế, mỗi buổi học có một trái tim đang thổn 
thức ở phía sau lưng nàng…Nhưng nàng đâu có biết? Chịu không 
nổi! Chàng thổ lộ người bạn ngồi bên cạnh nhưng bạn ấy còn “tồ” 
hơn chàng nữa! Trong một giờ ra chơi, giữa đám đông, bạn ấy gọi 
tên nàng và bảo cho nàng biết là chàng yêu nàng…Nàng lặng lẽ 
quay mặt đi không nói gì? Từ đó chàng ôm chặt mối tình câm nín. 
Chàng quyết cắt đứt dây chuông! Thoát xa vùng tục lụy! Ngày 
ngày chàng “tìm quên cùng chuông sớm mõ chiều”…Không biết 
có đúng không mà chàng tungsky cứ email nhắc đi nhắc lại hoài…

8/ Ngày ấy, có một chàng trai đến từ đất Quảng mơ mộng và 
lãng mạn nhưng không chạy theo những nàng trong gia đình mình 
mà theo một “bóng hồng” lớp bốn. 
Suốt năm nhất niên, chàng luôn mơ về miền đất cao nguyên, nơi quanh năm có sương mù bao phủ. Chàng muốn hái những bông hoa Dã quỳ để làm vòng nguyệt quế đội cho nàng. Chàng muốn múc hết nước sông Trà cho nàng rửa chân. Chàng muốn lấy hết cát biển làm nệm nhung cho nàng nằm…nói tóm lại chàng muốn gom mây trời may áo cho nàng…Nhưng tình yêu đơn phương đã giúp cho tâm hồn chàng thăng hoa và sang năm nhị niên chàng yêu ngay một đóa hồng hé nụ của lớp Mẫu giáo.Cuộc đời ai biết được chữ “ngờ”. Cuộc chiến bùng lên mãnh liệt! cắt đứt nguồn tiếp tế lương thực của chàng … Lúc này chàng mới thấm thía câu: “Một mái nhà tranh hai quả tim vàng” là không thể nào được? “Tình yêu” phải gắn liền “no bụng”. Chứ làm sao mà “ngày ba bữa vỗ bụng năm cái bánh tráng bình bịch” được!!!Cũng vì thế trong túi rỗng không “money” thì làm sao dẫn “honey” đi ciné hay vào quán nước???
Buồn quá! Ngày nào, chàng cũng chỉ hẹn hò nàng ra biển (vì biển gần trường còn những chỗ khác xa, đi không nổi!!!”. Ngồi trên bãi biển, lật từng viên cát thổ lộ tình yêu…có khi không ngắm nỗi sao trời vì “bụng cồn cào” quá!Chuyện tình yêu của chàng cứ thế kéo dài suốt năm nhị niên. Yêu và đói làm cho chàng lúc nào cũng bay bổng như đi trên mây…Rồi một ngày, chàng trở lại nơi đây than thở:
Ba mươi tám năm rồi về đây em có biết
Một mình anh ngơ ngẩn giữa Qui Nhơn
Để tìm em tìm ánh mắt dỗi hờn
Và tìm lại những ngày xưa sâu lắng
Ta đã lật lật từng viên cát trắng
Để tìm em mà chẳng thấy em đâu?
Ta hỏi sóng, sóng vội vã lắc đầu
Và hỏi gió, gió ầm ừ không nói
Ta hỏi cát, cát âm thầm lặng lẽ
Lại hỏi mây, mây cứ lững lờ trôi

Ta vẫn chờ, chờ mãi mãi em ơi…

Đến đây, người viết lo sợ, nếu mà …cứ chờ mãi… chờ mãi 
như thế?!?! thì thế nào có ngày cũng hóa thành đá. Mà hóa đá là 
lớp 6 mất đi một thi sĩ chuyên làm những bài thơ tình hay nhất 
hành tinh này!

9/ Ngày xưa ấy, có chàng trai người ở xứ Núi Ấn, Sông Trà. 
Ngày đầu tiên đi học, hùng dũng, mạnh dạn bước vào cửa lớp 6 
không ngờ vấp phải cái “gờ” cửa đau điếng! Đang trấn tỉnh lại thì 
thấy có đôi mắt đen nháy tròn xoe nhìn. Ôi! Thật dễ thương! Thế 
là chàng “lảo đảo” “ngẩn ngơ” ...
Những ngày sau đó, chàng quyết tìm hiểu về nàng. Một cô nàng có khuôn mặt tròn tròn phúc hậu. Nước da trăng trắng. Mái tóc dài xỏa ngang vai…Và một điều thích thú nữa mà chàng khám phá ra ở nàng là “người đẹp không bao giờ cười”.Con đường tiến đến…cũng xưa như vòng quay của trái đất nhưng chắc ăn…Sáng thức giấc, con đường quen thuộc từ Nội trú Nam sang Nội trú Nữ vòng lại lên từng bậc thang, đi chầm chầm dọc hành lang. Chàng cứ đi sau lưng đưa nàng đến lớp học…Ngồi trong lớp, thầy giảng bài nhưng chàng có nghe thấy gì đâu? Tâm trí chàng đang tập trung để nhìn mái tóc buông lơi của nàng.Chàng bắt đầu làm thơ tặng nàng. Những bài thơ tình mà theo chàng là hay hơn cả thơ tình của Xuân Diệu, Hồ Dzếnh, Lưu Trọng Lư…Những ngày cuối tuần, chàng lại rủ nàng dạo chơi công viên ghế đá ngắm hoa vàng anh mà nghe thoang thoảng đâu đây mùi thơm của hoa sứ…
Những ngày về quê trở lại trường, chàng mang theo cho nàng những bì kẹo gương, đường phổi, mấy hũ mạch nha…ngọt ngào như tình của chàng.
Những bài thơ của chàng đã đi vào lòng nàng. Thêm vào đó là những cử chỉ nhẹ nhàng cùng những món đặc sản của xứ Quảng 
quá ngọt…nên nàng cảm động, chớp chớp mắt…
Chiều chiều, từ phòng ăn nội trú, hai người bên nhau đi chầm 
chậm con đường trước sân trường hay trú mưa “dưới gốc thông già 
nào đó?” Hoặc đêm “nguyệt cầm” chàng dẫn nàng đi dạo xa xa hơn một tí…xuống bãi biển ngồi ngắm vầng trăng khuyết…gió biển thổi man mác mà mơ mà mộng mà ước chuyện gì đó? (chàng và nàng nói nhỏ quá, người viết cũng không nghe rõ…)Ngày về nghỉ Tết năm đó, chàng xách vali dùm đưa nàng lên xe về quê nhà…Thế nhưng chưa chắc “cá đã cắn câu”. Năm 1974 ra trường rồi 1975…nàng đi đâu mất hút, biệt vô âm tín…chàng nhiều lần cố đi tìm mà không thấy. Có lẽ “Nàng đi phía Bắc, chàng tìm phía Nam”.Sau 40 năm gặp lại, nàng lên chức bà nội, chàng đã là ông ngoại…Thôi! Lỡ một cung đàn…Bây giờ chỉ còn cách là thầm hẹn nhau: Nếu có duyên sẽ kết làm “sui” gia cho các cháu…

10/Cách đây đã lâu lắm rồi! Có một chàng nọ vóc người thư sinh, tao nhã. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú…Từ trên núi xuống biển dự khoa thi và đậu nhầm vào trường “gõ đầu trẻ”.Ngày vào trường cũng như bao nhiêu nam thanh, nữ tú khác “khấp khởi” trong lòng tiến bước! Chàng gặp ngay hai chị em bạn thân nhà kia trong lớp của mình…khiến chàng ngẩn ngơ mà thốt lên rằng: “ Mỗi người một vẻ, chín phân vẹn mười hai”. Cô chị có đôi mắt buồn, khuôn mặt chữ điền, dáng người tròn trịa.Cô em, khuôn mặt tròn tròn, miệng cười tươi vui, dáng dấp vừa tầm.Cô nào chàng cũng thích! Nhưng chẳng biết thích cô nào hơn cô nào? Nhiều đêm nằm trong nội trú, tay gác lên trán suy nghĩ “nát óc” nhưng cũng không biết tình cảm mình nghiêng về đâu? Bên trái hay bên phải?
Mỗi lần gặp cô chị, chàng muốn “dịu dàng” một chút, nhưng cô em xuất hiện nên chàng vội dừng ngay ý định đó. Để về phòng 
suy nghĩ thêm đã…
Hôm sau thấy cô em, chàng định đến “ngọt ngào” nhưng bất ngờ cô chị đến! Vừa thấy đôi mắt buồn…chàng dừng lại kịp thời!Và cứ thế hai năm học chàng cứ lẩn quẩn chạy lòng vòng hụt hơi với hai bông hồng “có gai” đó…Rồi ra trường…Sau 75 chàng gặp cô em nhiều hơn cô chị. Nhưng cô em chỉ làm chàng “ngơ ngẩn nhìn” mà không dám bước đến!
Thế rồi trong một lần học chính trị hè, gặp cô em chàng quyết định tuyên bố là chàng sẽ đi lấy vợ! Chàng cứ ngỡ “Tối Hậu Thư” của chàng sẽ làm nàng “giựt mình” mà chớp chớp hàng mi cong vút. Nhưng không nàng cứ chăm chỉ nghiền ngẫm các “Nghị quyết”  vội vội vàng vàng bước đi quên cả câu chúc mừng ???
Giận quá! Chàng lên thuyền sang bến đỗ mới! 
Bốn mươi năm sau gặp lại cô chị lẫn cô em…chàng tưởng rằng, thế nào hai cô cũng tiếc nuối! Nhưng không, khuôn mặt hai 
cô vẫn “tỉnh bơ” nhìn chàng…Cả ba người cùng cười hìhì…

BBT



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét