Thời gian như thoi đưa mới đó mà đã
gần 40 năm trôi qua. Bốn mươi năm kể từ ngày tốt nghiệp, chọn nhiệm sở ra
trường. Bốn mươi năm là một quãng thời gian khá dài của một đời người để có thể
làm phai mờ tất cả. Bốn mươi năm có thể làm “vật đổi sao dời”. Thế nhưng tâm
hồn là vẫn thế tồn tại vĩnh cữu không bao giờ thay đổi. Những tình cảm dành cho
bạn bè ngày ấy sao mà nó mãnh liệt đến thế! Nhắm mắt lại ta vẫn có thể hình
dung ra được từng khuôn mặt thân quen. Nhớ từng giọng nói, những nụ cười. Nhớ
những chỗ ngồi trong lớp học. Nhớ những sáng thứ hai chào cờ trong sân trường. Nhớ
những căn phòng ở chung nội trú. Nhớ từng chiếc ghế đá công viên. Hành lang dài
dẫn vào lớp học hay về hai khu nội trú. Nhớ mùi thơm nồng nàn của hoa sứ hay
những chùm hoa giấy đủ màu đung đưa… Nhớ sao mà nhớ! Nhớ những vui buồn! Nhớ
những buổi văn nghệ! Nhớ những giờ đi thực tập! Nhớ những lần đi giáo dục cộng
đồng! …
Ngày chọn nhiệm sở chia tay năm 1974,
chúng tôi chưa thật sự hiểu rõ hai tiếng chia tay. Cứ nghĩ đơn giản là tạm biệt
nhau để lên đường đi dạy học. Bây giờ mỗi khi nghĩ lại mới thấy hai tiếng chia
tay ngày ấy thật là một cuộc chia tay dài và có khi lại vĩnh viễn không có ngày
quay về để gặp lại. Nếu có thì cũng sẽ không bao giờ gặp lại đầy đủ những khuôn
mặt thân quen. Sẽ chẳng bao giờ nữa!
Tuy biết thế nhưng cuộc sống vẫn là
cuộc sống. Phải chấp nhận sự vô thường của tạo hóa. Cuộc đời là một cuộc đi tìm
để được gặp…( lời thầy Mẫn nói rất đúng) và tất cả chúng tôi cố gắng đi tìm nhau
bằng con TIM và cái TÂM hướng đến nhau.
Năm 2008, tôi vào Sài Gòn. Thế là như
một định mệnh! Trong một lần đi dự đám cưới con một người bạn, ngày 24/03/2011 tôi
gặp vợ chồng bạn Quảng Đình Tú. Qua ngày hôm sau Tú đến thăm tôi. Chúng tôi
nhắc lại những kỷ niệm lớp 6 khóa 11Sư Phạm Qui Nhơn. Tú cho tôi số phone của
Thạch và người đầu tiên gọi tôi là bạn Huỳnh Kim Thạch. Tôi cứ nhớ mãi bạn ấy lúc
còn đi học sư phạm với khuôn mặt vui tươi với nụ cười và sự hồn nhiên. Thạch
rất đỗi vui mừng! Chúng tôi chuyện trò và lại khơi lên những hoài niệm của một
thời... Cuối cùng bạn ấy cung cấp cho tôi số điện thoại một số bạn ở Tuy Hòa-
Phú Yên.
Thế nhưng sau đó do bận bịu thế nào
đó? Mà tôi cũng chỉ gọi hỏi thăm một vài bạn rồi thôi.
Tôi bắt đầu tập viết lách cho vui và
để xóa đi thời gian trống. Qua trang spqn.blog các bạn nhận ra tôi trên trang
nhà. Tìm số phone , email…rồi gọi nhau hỏi thăm. Tìm được một người thì sẽ ra
hai, ba, bốn…mười…người.
Nhân duyên, thời cơ đã đến! Trường Sư
Phạm Qui Nhơn tổ chức chuyến Về Nguồn “Thăm lại trường xưa”, thế là Bạn Huỳnh
Kim Thạch và tôi lại gọi nhau, tôi lục lại số phone của bạn bè, được người nào
hay người đó rủ nhau cùng về như bầy chim xa mẹ ríu rít gọi nhau quay về tổ ấm.
Ngày 12/05/2012 tại Qui Nhơn chúng tôi
có một số bạn đã tìm được về tổ ấm: Thái Thị Vĩnh Phước, Lê Thị Sen, Trần Thị
Ren, Bùi Thị Ánh Tuyết, Nguyễn Thị Tâm Thanh, Trần Hiền Tuấn, Võ Ngọc Thạch, Võ
Sao Tây, Nguyễn Thu Tịnh, Võ Thủ Tịnh, Hồ Quang Thanh, Nguyễn Tấn Tập, Nguyễn
Văn Thái, Huỳnh Kim Thạch, Lê Tự Tín, Trần Đình Tín, Nguyễn Sĩ Tạo, Hồ Quang
Thanh, Bùi Văn Tạo.
Buổi chiều trong sân trường xưa, chúng
tôi đứng bên nhau trước Hội Trường nơi ngày xưa là vị trí lớp tôi mỗi sáng thứ
hai xếp hàng chào cờ, cảm xúc vui buồn. Vui mừng là vì sau gần 40 năm mới gặp
lại bạn bè. Buồn vì giờ đây không biết các bạn còn lại lưu lạc ở phương trời
nào?
Tối hôm đó trên bãi biển Qui Nhơn,
chúng tôi ngồi bên nhau cùng nói lên nỗi niềm là nhất quyết phải đi tìm bạn.
Ai cũng biết rằng, sau năm 1975, mỗi
người một phương. Dạo đó phương tiện truyền thông không có vả lại cuộc sống rất
ư là khó khăn nên công việc cứ chồng chất, cứ cuốn theo cơm áo gạo tiền nên
chẳng ai biết về ai cả? Bây giờ người phương trời, kẻ góc bễ biết đâu mà tìm.
May sao năm 1974, trường Sư Phạm Qui nhơn có phát hành cuốn Kỷ Yếu kỷ niệm 12
năm phát triển. Trong đó có in danh sách, địa chỉ từng lớp của hai khóa 11 và
12. Một vài người trong chúng tôi còn giữ tập kỷ yếu đó. Thế là chúng tôi bắt
đầu lần mò từ cuốn kỷ yếu trang Gia Đình Nhị Sáu khóa 11 , dò tên của mỗi bạn
và từng dòng địa chỉ để đi tìm tin tức bạn.
Cuộc hành trình đi tìm bạn tưởng đâu
dễ dàng nhưng rất gian nan. Trong cuộc đi tìm bạn có cả những nụ cười lẫn những
giọt nước mắt, có những giọt mồ hôi xen lẫn những thổn thức, có lúc con tim đập
rộn rã để rồi sau đó nó hòa nhịp một cách yên bình, có những cơn mưa ào ạt rơi
xuống khi đang khô hạn hay sưởi ấm trong cái băng giá…Đó là tình bạn…
Tháng 7/2012 họp mặt kỷ niệm 50 năm
ngày thành lập trường Sư Phạm Qui Nhơn tại Sài Gòn, chúng tôi lại gặp thêm một
vài bạn nữa như bạn Nguyễn Tài, Phan Văn Thanh, Đào Văn Tuấn…
Sau buổi gặp mặt đó, chúng tôi đến nhà bạn Huỳnh Kim
Thạch và có một cuộc họp. Hôm đó có bạn Đào Văn Tuấn, Võ Thủ Tịnh, Phan Văn
Thanh, Quảng Đình Tú, Trần Thị Ren, Huỳnh Kim Thạch, Trần Hiền Tuấn, Nguyễn Tài.
Chúng tôi một lần nữa khẳng định sự quyết tâm đi tìm bạn và chớp nhoáng lên kế
hoạch cho từng vùng miền:
-Phú Yên, bạn Lê Tự Tìn trưởng ban liên lạc.
-Quảng Ngãi, Quảng Tín, bạn Trần Hiền Tuấn trưởng ban
liên lạc.
-Sài Gòn-Đồng Nai, giao bạn Huỳnh Kim Thạch trưởng ban
liên lạc.
-Qui Nhơn, Bình Định bạn Trần Đình Tin, Nguyễn Sĩ Tạo
trưởng ban liên lạc.
-Một số các bạn ở hải ngoại (Chưa nắm được là bao
nhiêu?) nên chưa phân công được ai?
Giao như thế nhưng mỗi cá nhân là đều phải nỗ lực đi
tìm bạn…
Ngày 2/7/2012 Kim Loan ở Mỹ gọi về báo
tin cho tôi biết là trong một cuộc họp Liên trường gặp Hàn Diệu Phương và đã
cho Phương số phone của tôi. Thế là suốt ngày hôm đó tôi cứ chờ đợi “một cuộc
gọi”. Tối hôm đó, một giọng từ xa gọi về như khơi gợi quá khứ của một thời.
Chúng tôi mừng quá nói chuyện ríu rít…Một dạ một lòng quyết đi tìm bạn.
Thế là qua phone, email các bạn hỏi thăm nói chuyện
với Phương tới tấp và Hàn Diệu Phương được bầu là Trưởng ban liên lạc hải
ngoại.
Ngày hôm sau Bản Dự Thảo ra đời.
Tất cả chúng tôi tìm được người nào thì mail cho Lê Tự
Tín, Huỳnh Kim Thạch, Trần Hiền Tuấn, Hàn Diệu Phương, Trần Đình Tín và tất cả
các bạn khác qua email hay phone. Người này gọi người kia, người kia gọi người
nọ…tất cả vui mừng hớn hở hỏi thăm nhau rối rít.
Ngày 2/8/2012 Nguyễn Thu Tịnh báo đã liên lạc với Phan
Văn Tấn ở Hoài Ân.
Tháng tám, Trần Trọng Thái lên đường
với con ngựa sắt rong ruỗi từ Phú Yên lên Đắc Lắc – Bình Định – Quảng Ngãi …để
tìm bạn.
-4/8/2012 gặp Mai Trọng Tài.
-12/8/2012 liên lạc được với Nguyễn Thị Lệ Thu, Huỳnh
Văn
Triên,
Bùi Văn Tạo, Trần Văn Thanh, Trần Thị Kim Phúc.
-21/8/2012 tại Bình Định tìm được bạn
Nguyễn Xuân Từ.
Trần Trọng Thái quay ra lại Quảng Ngãi
và tìm tiếp một số bạn.
-21/8/2012 liên lạc được với Trần Văn
Thanh (QN).
-23/8/2012 tìm bạn Huỳnh Thiên Tâm.
-24/8/2012 liên lạc được với bạn
Nguyễn Văn Tố.
Trong khi đó các bạn khác cũng bôn ba
tìm bạn.
19/8/2012 Huỳnh Kim Thạch gởi mail báo
cho bạn bè đã tìm được Đỗ Thanh Tùng, Nguyễn Thạch, Lương Thị Hoàng Phượng.
Ren gởi mail ngày 21/8/2012 đã liên
lạc được với Nguyễn Thị Hoài Thanh ở Mỹ.
Ngày 21/8/2012 Huỳnh Kim Thạch phone
báo tin đã tìm thêm bạn Trần Quang Thanh ở Hoài Nhơn.
Ngày 22/8/2012 sau một ngày lần tìm
theo địa chỉ trong cuốn Kỷ Yếu, gọi hàng trăm cuộc gọi về các huyện, xã của
Bình Định cuối cùng “Tâm” của chúng tôi cũng đã thắng mọi trở ngại, khó
khăn…tìm ra bạn Vương Hữu Thành hiện đang ở Đắc Lắc.
Ngày 24/8/2012 Huỳnh Kim Thạch tìm
được Trần Văn Thanh Quảng Ngãi.
7/9/2012 liên lạc với Trần Hữu Tình
qua người anh trai cho số phone.
Tháng 9/2012 Huỳnh Kim Thạch có một
chuyến về Miền Trung và nối kết các bạn trong từng vùng miền. Liên lạc được
thêm với bạn Đoàn Văn Thái, Nguyễn Công Tình, Nguyễn Kim Thinh…
Chỉ còn 4 bạn nữa chưa tìm ra, chúng
tôi họp bàn và thống nhất nhờ các trang web đăng tin và Huỳnh Kim Thạch soạn
thảo một thông báo gởi các trường.
Trước sự tha thiết đi tìm bạn của
chúng tôi nên nhiều người bạn đã giúp đỡ như vợ chồng bạn Kim Loan nhị 5/11
(Mỹ), bạn Xuân Đài 8/11 (Nha Trang), bạn Phương Dung 2/11 (Úc), Võ Thành Nguyên
5/11 (Mỹ), Đoàn Phon, Đào Thế Vượng, Lê Tư… Chúng tôi đã liên lạc được thêm bạn
Trịnh Công Tùng (Mỹ), Trần Văn Thanh(QT) (Mỹ).
7/10/2012 Huỳnh Kim Thạch tìm và liên
lạc được với Dương Đông Thành.
Đầu năm, trong không khí rộn rịp để
đón chào Xuân về, chúng tôi đã tìm ra người bạn cuối cùng ở Australia đó là bạn Trần Vĩnh Tuấn.
Khi gặp lại nhau mừng vui khôn xiết
nhưng sau đó là những trăn trở cho những hoàn cảnh của bạn bè. Mỗi người một
cảnh không ai giống ai? Cho nên tình bạn là cần an ủi, chia xẻ, lắng nghe, tâm
sự…
Vì cũng có những lúc “Bạn bè là người ta có thể nói chuyện mà không cần dùng đến lời nói” E.
Presley.
Và,
“Một trong
những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn và một trong những hạnh phúc của
tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín…” A.Manzoni.
Quỹ tương tế lớp cũng đã gởi gắm những tấm lòng đầy
yêu thương của bạn bè để san sẻ tạo niềm vui cho một số bạn và gia đình.
Tình bạn là tình cảm thuần khiết nhất, rất vị tha
không vụ lợi hay toan tính. Chúng tôi đến với nhau bằng tất cả tình người bằng tấm
lòng rộng mở, bằng tình thương yêu cao thượng nhất. Hạnh phúc khi thấy bạn hạnh
phúc, xót xa khi thấy bạn khó khăn…Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu bên cạnh
mình không có tình bạn.
Vẫn biết rằng giữ vững được nhân cách
con người trong cuộc sống , trong quan hệ tốt với bạn bè thực tế đó là điều
không dễ dàng gì? Nhưng nói như TCS:
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
Sống với nhau cần có TẤM LÒNG, dù chẳng để làm gì cả?
Dù chỉ để gió cuốn đi…
Tháng
tư/2013.
Irene.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét