Các bạn nhị 6 khóa 11 SPQN thân mến !
Bắt
đầu Tịnh sẽ viết lại những mẫu chuyện nho nhỏ mà Tịnh đã gặp , đã giải quyết
trong gần 40 năm dạy học để chia xẻ cùng các bạn …
Xin các ông Bố hãy quan tâm đến con mình
một tí !
Vào
khoảng tháng 10 năm ngoái .Cô giáo M.
lớp một 3 đến văn phòng trao đổi với Tôi : - Thầy giúp Em một việc ,Em D , Em
đã hết cách ,nhưng không làm sao cho Em mở miệng nói .Em cứ im lặng , thích thì
viết , không thích thì thôi . Em hỏi không bao giờ D trả lời , làm sao Em dạy
được ,xin thầy HT giúp em ,Thầy làm sao cho Em D mở miệng !
Tôi
đến lớp gặp Em , Một bé trai ,không đến nỗi ,ăn mặc cũng tạm sạch sẽ , tóc quăn
cháy nắng , da ngâm đen , riêng ánh mắt rất đặc biệt , có vẻ bất cần đời ,
không vui , không buồn , không giận …cũng không đến nỗi vô hồn …Tôi gọi em đứng
lên ,không đứng , hỏi em tên gì ? không trả lời …Bó tay .
Về
lại phòng làm việc ,viết thư mời cha ,mẹ em D. Ngày sau mẹ em đến gặp , sau khi
tìm hiểu . Em là con lớn ,còn hai đứa em nhỏ nữa , gia đình làm nông , kinh tế
đủ ăn qua ngày .Riêng Ông bố rất cộc
tính , ham làm , không rượu chè , ít nói , không bao giờ nói chuyện với con cái
, con làm sai quát , đánh …nên con cái rất sợ , .Em D ở nhà tự tắm , tự mặc
quần áo , tư đi học , tư ăn , tự ngủ .Mẹ em cho biết hầu như suốt ngày em ít
khi ở nhà , không biết em đi chơi ở đâu
? Nghe xong , Tôi nghĩ , phải mời ông Bố và em D lên gặp Tôi . Trao đổi với
người mẹ trẻ nầy không giải quyết được vấn đề .Lại viết thư mời Ông Bố cùng thằng
con đến VP gặp để trao đổi cách giải quyết .
Rồi
một buổi sáng ,một người đàn ông to lớn ,râu quai nón dẫn em D đến gặp Tôi .
Mời Ông ngồi . Tôi bắt đầu bảo em D .Đây
có phài là Bố của con không ? Em im lặng . Ba con chở con đến trường bằng xe gì
? im lặng . Sáng con ăn gì chưa ? im
lặng .Ông Bố quát : - Mồm mầy để đâu ? sao không trả lời thầy HT? D im lặng
trong cơn co dúm sợ hãi … Tôi cho
em ra ngoài . Còn lại Ông Bố , Con anh còn cứu được nếu Anh kết hợp cùng với
chúng Tôi ,nếu không nhà trường chúng tôi đành bất lực ! Em không phải dạng tự
kỷ ,vì Anh quá nghiêm khắc , Anh phải dành thời gian chăm sóc con như : Anh gắp đồ ăn bỏ vào chén con khi ăn
chung với nhau , chiều về Anh tắm ,gội , kì cọ cho con , nhỏ to tâm sự với con
, tranh thủ sáng Anh mặc đồ cho con , chải tóc cho con , chở con đến trường ,
và điều quan trọng là Anh làm sao cho Em D trò chuyện với Anh …Tôi nói , hình
ảnh mà tôi nhớ mãi về người Ba của mình , năm Tôi đã học lớp sáu mà chiều đến
Ba tôi vẫn tắm cho Tôi , khi Ba đi làm ăn xa mỗi khi về nhà . Tùy thuộc vào Anh
và vợ Anh làm sao mở miệng Em D , có vậy chúng tôi mới dạy được .
Sáng
sáng ông Bố chở con đến trường , mua xôi cho con ăn , dẫn con vào lớp , nhẫn
nại , từng ngày , từng ngày …Ròng rã một tháng sau ,giờ ra chơi Cô giáo M khoe
Em D đã mở miệng rồi ! Em đã chịu đứng lên khi Em gọi , đã chịu trả lời khi Em
hỏi , Em đã viết bài khi Em yêu cầu
…Trong Tôi một niềm vui len lén vào hồn …
Xin
các Ông Bố dù bận rộn mưu sinh cách nào cũng phải dành một ít thời gian tối
thiểu nào đó cho con mình , vì một điều dễ hiểu ,con người sống không chỉ có
miếng ăn mà còn có nhu cầu tối thượng là sự quan tâm đến nhau …
Suối
nho ,sáng 24/10/2013 .