Trong
suốt thời gian công tác mình đã nhiều lần làm công việc “tổ chức” hay còn gọi
là “người dẫn chương trình” trong các buổi hội thảo, chuyên đề, lễ lạc.. của cơ
quan của ngành cấp huyện. Rất nhiều lần dẫn chương trình cho một hội nghị có
vài trăm khách nhưng thực tế để làm MC cho một buổi họp mặt bạn bè, văn nghệ
thì chưa bao giờ! Làm người dẫn chương trình trong các lần như thế dễ hơn vì
chỉ là thực hiện theo chương trình đã vạch sẵn theo một thứ tự nhất định.
Công việc chuẩn bị cho buổi họp mặt lớp 6 khóa 11 trường Sư
phạm Quy Nhơn. Khi ban tổ chức chuẩn bị cho buổi họp mặt: mail qua, mail lại
nhưng phần MC vẫn để trống. Bất ngờ! Đến những ngày cuối cùng, đạn đã lên nòng;
TTR điện về báo với mình “T làm MC cho buổi họp mặt nhé!” T trả lời : “Sao
không chọn nữ cho dễ nghe hơn không?” R bảo không được vì các bạn nhút nhát mà
mình hay Sen thì giọng Huế sợ khó nghe. R còn nói thêm mỗi người một tay đi
ông. Thế là mình nhận lời và trong lòng cũng không ít đắn đo.
Mấy ngày để viết chương trình ( dựa vào cái sườn chương
trình mà Tú và Tấn đã đưa). Ráng nắn nót từng câu chữ, xem, nghiên cứu lại các
bài viết của các bạn đã đăng… để viết bài lý do buổi họp mặt. Ngày tổ chức đến
gần làm mình rối tinh, không biết có làm hết trách nhiệm không.
Mình
lật Google tìm xem MC là gì? Trong Wiki có viết:
“Người dẫn chương trình, hay còn gọi là em-xi (MC) do gọi tắt từ tiếng Anh:
Master of Ceremonies, Ngày nay,
dẫn chương trình được xem là một nghiệp vụ thuộc về lĩnh vực nghệ thuật, vì thế người làm nghiệp vụ này cũng
được xem là một nghệ sĩ.”
Trời ạ!! Ghê thế!!
Thôi
thì lỡ rồi ráng mà làm thôi! Làm sao để cuộc họp thành công là được vui là
chính mà. Mình tự đặt ra yêu cầu: có phần trang trọng nhưng cởi mở, vui vẻ
không câu nệ.
Viết
xong lời mở đầu, xem phần chương trình lại có một phần tưởng niệm các bạn đã
mất. Lại phải viết. May mà TTR có viết bài “Tưởng nhớ người về nơi cuối trời”
mà HKT đã mail cho mình! Lấy cái hồn của bài viết đó mình viết lại bài tưởng
niệm.
Thông
báo cuối cùng của ban liên lạc bắt đầu đưa tên mình trong vai trò MC. Tới tấp
từ nước ngoài, trong nước mail về chúc mừng. Trời ạ! Chúc mừng cái nổi gì! Chúc
mừng được đứng suốt bên trên hay sao? Chúc mừng vì được quay phim chụp ảnh a? Từ
cái ông Tungski đến ông HVT đến ông VTT… tới tấp gửi về. Mình đã nói vui chúc
mừng cái nổi gì! “Không có chó bắt mèo…. ấy mà!”
Sau
khi nhận thông báo mình đã vào tận Quy Nhơn gặp hai bạn Đình Tín và Sĩ Tạo bàn
thêm về công việc chuẩn bị và có đề nghị thuê thêm một đầu chiếu để trình chiếu
một chương trình làm sẵn trong đó có hình ảnh xưa và nay. Mình sẵn sàng lấy tư
liệu để làm. Thế nhưng yêu cầu đó không được nhà hàng đáp ứng.
Ngày
19/7 các bạn liên lạc với nhau đa số đều trên đường về. May mắn là các bạn có
ghé BS. Khi gặp lại một câu: Chào MC!! Thôi thì … Trong lần gặp đó mấy o còn
nhắc nhỡ: ông uống vừa vừa thôi đấy nhé, còn để sức làm MC. Lan- bà xã HKT- còn
nhắc ông uống tui mét với chị R đấy.
Sáng
20/7: để chuẩn bị, ban tổ chức lại gặp nhau bàn về chương trình. Mình lại phải
đứng ra trình bày lại nội dung chuẩn bị cho các bạn trong Ban tổ chức! Hú hồn,
tất cả đều thông qua.
Trưa
20/7 đi ăn cơm trưa lại gặp nhà thơ, nhạc sĩ, nhà giáo BVT và một số bạn thế là
một cuộc chiến đấu bằng bia rôm rã với nhau, may mà có mấy ông không uống được
nên giải tán sớm (13 giờ). Thế mà lại hóa hay, có doping có thể sẽ mạnh hơn và
hay hơn.
15
giờ tất cả tụ họp đông đủ tại hội trường nhà hàng Hoàng Hậu. Mọi người kéo nhau
đi chụp hình từng nhóm, từng nhóm một. Mình lại lẳng lặng xem lại chương trình.
Theo thông báo của bộ phận hậu cần là 16 giờ mới bắt đầu vào buổi họp mặt và
phải kết thúc lúc 20 giờ. Các bạn lại muốn trong buổi họp mặt có chụp hình toàn
thể anh em để kỷ niệm thế là vai trò của mình phải được phát huy. Mời tất cả
cùng vào chụp các pô hình chung riêng.. chụp ngay mic để thông báo, nhưng vì đa
số đều có máy ảnh nên muống chụp riêng vào máy mình. Thế là phải “gào” lên mời
các nhân vật còn vắng mặt.
Đi
vào buổi họp mặt, dù có doping được chích từ trưa nhưng cũng hơi ngán ngán.
Nhưng với phương châm vui là chính mình đi vào phần đầu khá suông sẻ. Với tâm
trạng cũng như tâm trạng chung của các bạn mình đã nhập vai khá tốt. Nói thật
khi đọc lời mở đầu nêu lý do và đọc lời tưởng niệm mình đã xúc động thật sự và
có bạn đã phát hiện ra.
Nói thật mình cũng có lỗi
khi lấn sân của ông trưởng ban tổ chức khi đã nêu hết cái cần nói của lời khai
mạc. Ông trưởng ban có nói: tôi muốn nói nhiều hơn nhưng bạn T đã nói hết trơn
rồi. Lúc đó mình mới giật mình: chết cha rồi lấn sân,lấn sân…
Thế
là buổi họp mặt cứ thế tiếp diễn cho đến khi tất cả đều là MC. Đấy chính là cái
vui cái hòa đồng của các bạn.
Trong
khi giải lao một vài bạn đã nói ai viết cho ông mà thấy khá đấy. Mình nghỉ chỉ
viết ra những gì mình thấy, mình nghe và viết với tấm lòng, không trau chuốt.
Thế mà được khen!
Đến
các giai đoạn sau của buổi họp mặt nhiều MC quá nên mình dần dần rút ra ngoài
chỉ ở tham gia ở phần kết thúc với bài hát “Nối vòng tay lớn”.
Dù
sao chăng nữa, buổi họp mặt như thế là thành công. Nhưng về nghĩ lại mình vẫn
còn một số việc chưa làm được như đã nói khi vào chương trình. Đó là một số bạn
vẫn chưa được xuất hiện trước diễn đàn. Thành thật mong các bạn thông cảm cho. Đó
là một vài thời điểm nào đó chưa thật sự tập trung không làm chủ được chương
trình. Một phần do các bạn được chích doping nên hăng hái quá. Thực sự cũng
không trách gì các bạn ấy vì với phương châm vui hết mình, vui là chính.
Sau
khi trở về nhà lật lại những trang kỷ yếu, xem lại video mà còn thấy lâng lâng
( không phải vì thấy mình làm MC đâu đấy). Cảm ơn các ông, bà ( lão) trong gia
đình lớp 6 khóa 11 đã cho mình những khoảnh khắc tuyệt vời.
Bồng
Sơn 12/8/2013
Bây giờ tui mới biết có người Đồng Hới, Quảng Bình mà nói giọng Huế !!! Lại còn sợ khó nghe !!! Sợ ai nghe không rõ hè? Khó nghe mà sao lại không ế dôn hè?
Trả lờiXóaAi cho rầng giọng ông dám bồng cả núi trên tay là đễ nghe (hay là muốn nói đễ thương, bảo sao nghe vậy !!!)
Ước sao được nghe ,được thấy 1 lần nữa MC già dễ thương dẫn chương trình họp lớp sáu k 11 SPQN 40 năm sau ...
Trả lờiXóaHè hè...
Trả lờiXóaÔng MC ấy sợ ông Tịnh Võ cướp quyền nên chắc sợ tới già!