Lê Thanh.
Năm 1972, sau khi tốt nghiệp Tú Tài, tôi thi đậu vào trường
Sư Phạm Qui Nhơn.
Một buổi sáng đẹp trời, nắng vàng nhẹ, tôi rời Phú Yên đến
Qui Nhơn nhập học.
Với nỗi “hân hoan” khi đậu vào trường Sư Phạm, một ngôi
trường bề thế, đẹp nhất miền Trung và Cao Nguyên Trung Phần. Với niềm “bỡ ngỡ”
khi bước vào lớp nhìn thấy năm mươi lăm gương mặt xa lạ…
Qua thời gian học tập, tôi quen dần các bạn. Tôi thường
tham gia vào các công tác xã hội, làm cổng trại, chơi đèn màu trong các buổi
văn nghệ của trường…
Chuyện của tôi là một ngày nắng ấm.
Chuyện của tôi là một ngày mưa rơi
Chuyện của tôi là một ngày ngóng đợi
Đợi hoa tươi và đợi em…(Chuyện của tôi-Lê Quang)
Chuyện của tôi bắt đầu…
Tôi đã sống với bạn bè nơi đây trải qua những ngày nắng ấm,
những ngày mưa rơi, những cơn gió chuyển mùa… và ngóng đợi!
Tuổi trẻ rất tự nhiên, những rung động đầu tiên đến…trong
số mười một bạn nữ trong lớp, tôi để ý đến “Một gương mặt” với nét “buồn vời
vợi”. Đôi mắt “xa vắng” hàng mi u buồn. Nàng như một người từ “cõi mộng” bước
ra! Hình ảnh nàng đã làm cho lòng tôi”nao nao” xao xuyến.
Ngày qua ngày, tháng tiếp tháng… cứ thế mỗi ngày một ít,
từng bước, từng bước xâm chiếm tâm hồn tôi, ngấm sâu vào tim tôi rồi không biết
từ lúc nào và từ bao giờ đã hình thành trong tôi “Một Giấc Mơ Hoa”.
Những ngày ấy, tôi thấy trước mắt tôi luôn là một màu hồng
tươi đẹp! Tâm hồn tôi tươi sáng như ánh bình minh soi rọi và lòng tôi rộn rã
như Mùa Xuân đến! Mỗi khi bất chợt đôi mắt ấy nhìn tôi u uẩn” tôi thấy tim tôi
“thót” lại và choáng ngợp. Tôi thấy mình nhẹ nhàng như bay bổng…
Người ta thường nói: Tình yêu đem đến cho ta
sự thăng hoa, cho ta nhiều điều kỳ diệu! Vì thế, tôi thấy cuộc sống này có ý
nghĩa hơn! Tự nhiên thấy mình mạnh mẽ hơn! Tự tin hơn!
Rồi
tôi tự dệt mộng? Thêu hoa? Cứ thế, và cứ thế diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ…
…Tình yêu của tôi là trong tiếng hát
Tình yêu của
tôi là trong mắt người
Tình yêu của
tôi dịu dàng như em
Tình yêu của
tôi lung linh đêm nay…(Chuyện của
tôi)
Hai năm trôi qua nhanh! Tôi sống với “nét buồn”
của người ấy. Vẫn biết rằng rằng đôi mắt ấy nhìn tôi “buồn xa vắng” và mặc dầu
trái tim ấy dường như nguội lạnh từ lâu rồi…
Ngày ra
trường, Tạm thời tôi rời xa nàng trong luyến nhớ… Nhưng nào ngờ đâu cuộc chia
tay ngày ấy đã đẩy tôi rời xa “Giấc mơ hoa”, cuốn phăng tôi đi mất hút và vĩnh
viễn…
Bây giờ, gần bốn mươi năm! Lớp bụi thời gian đã
phủ dày tuy thế vẫn không che mờ tất cả. Thỉnh thoảng một giây phút nào đó
trong hồi ức thoáng qua làm cho tôi quay nhìn lại! Như một tấm gương phản
chiếu! Từng kỷ niệm ùa về! Chợt nhận ra rằng lúc ấy sao mà mình ngây thơ và
ngốc nghếch quá! Một nhà thơ nào đó đã nói:
…Anh khờ khạo quá, ngu
ngơ quá!
Chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì?...
Đặc biệt! Hôm nay cùng bạn bè lên Đắc Lắc tìm bạn Mai
Trọng Tài gọi điện nói chuyện với Hàn Diệu Phương và biết tin vừa mới tìm lại
được “người ấy”!!! …Chuyện cũ như “tro
tàn” được bùng lên thành “bếp lửa hồng”. Tôi mất ngủ suốt một đêm. Ký ức như
khơi gợi và tôi muốn ghi lại một lần với kỷ niệm xưa! Biết đâu “Trái tim hóa
đá” ngày xưa ấy bây giờ sẽ rung lên…?
Tất
cả giờ chỉ là “Dĩ vãng” nhưng nó có một chút gì “ Để nhớ…! Để…!” Mỗi người một
phương, một công việc. Ai cũng lo “vun vén” cho cuộc sống của mình nhưng nếu
cho được gặp lại nhau dù chỉ một lần thôi thì chắc không gì vui bằng! Tôi mong
được gặp lại để nghe tôi…
…Người ơi về đây để nghe tôi hát
Hát cho cuộc
đời còn lắm âu lo
Người ơi về
đây! Để nghe lời ru
Ru những yêu
thương bên em bên em...(Chuyện của
tôi)
Xin
cầu chúc tất cả các bạn lớp 6 khóa 11 Sư Phạm Qui Nhơn “ VUI-KHỎE-HẠNH PHÚC”!
Những
lời bộc bạch chân thật, ý tứ vụng về thô thiển của tôi, một thuở dại khờ như
được trỗi dậy! Phải chăng cuộc đời là “Giấc mơ hoa”. Chuyện của tôi là thế đó!
Xin
được gặp mặt đầy đủ năm mươi sáu gương mặt của một thời “áo trắng”, một thời là
giáo sinh dưới mái trường Sư Phạm Qui Nhơn.
Tôi
xin được ôm chặt các bạn tôi một lần với bao nỗi niềm thân thương nhất.
Phú
Yên, tháng 8 năm 2012.
Lê Thanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét