Từ dạo ấy em
đi không trở lại
Anh bồi hồi
luyến nhớ tuổi đôi mươi
Tuổi mộng mơ
cứ ngỡ nét môi cười
Là xóa hết bao
nhiêu điều hờn dỗi.
Nhưng đời
thường lắm điều không hiểu nỗi
Em ra đi,
không một tiếng giã từ
Em đi rồi, em
đi thật rồi ư!
Lòng tự nhủ
nửa mảnh đời còn lại.
Bỗng một
thóang niềm vui như trở lại
Nét yêu kiều,
dòng thơ ấy của em
Nói với anh,
nói những lời "êm ái"
Mà lâu nay vẫn
giữ kín trong tim.
Em hỏi chi đến
thượng đế trên cao
Nào thấu hiểu
được trái tim chết lặng
Bởi vì ta đã
cùng nhau ước hẹn
Mà nghìn trùng
xa cách. Hỏi vì sao?
Có phải chăng
anh là người lầm lạc?
Hay vì em quá
giận dỗi oán sầu?
Chuyện chúng
mình. Ừ! Cũng lắm nỗi đau.
Này em hởi còn
trách anh chi nữa.
Không nói hết
nhưng không còn nữa
Phải không em
người yêu dấu của tôi
Để bây giờ
mình đau đớn than ôi!
Thương tiếc
mãi tuổi mộng mơ ngày ấy.
Cuối đông Nhâm Thìn
Trần Quốc Dõng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét