Võ Thủ Tịnh.
Trời chạng vạng tối, sau khi cả gia đình ăn cơm xong, Tôi dọn dẹp chén bát mang ra sau, bà xã đang khám bệnh cho anh thanh niên bị sốt rét đang lên cơn run lập cập bên chái hè. Bé Trinh và Khoa con tôi đang nô đùa trước sân. Bỗng một bà mẹ dẫn theo đứa con trai độ 11, 12 tuổi, da đen nhem nhẻm, thập thò trước cửa, Tôi hỏi:
- Bà và em đến gặp ai ?
- Xin lỗi! Cho tôi gặp thầy hiệu trưởng.
- Tôi đây! Bà gặp có chuyện gì ? Mời bà và em ngồi tạm trên chõng, nhà tôi không có ghế.
- Dạ thưa Thầy, xin Thầy cho thằng con của tôi được vào học trường của Thầy.
- Bà ở đâu tới ? Hồ sơ xin nhập học của em đâu?
- Dạ tôi ở Bắc mới vào, con tôi không có giấy tờ ạ! Vì gia đình tôi đi gấp quá không rút được học bạ cho cháu.
- Không có giấy tờ, làm sao Tôi nhận được, xin bà thông cảm.
- Xin Thầy thương, giúp con trai tôi, con tôi đang học lớp 6, vì hoàn cảnh khó khăn nên tôi dẫn con tôi vào Nam để sinh sống. Khi đi gia đình tôi không xin được hồ sơ, vẫn biết nguyên tắc là không được, nhưng xin Thầy thương, cứu lấy con tôi, để con tôi có cái chữ, sau nó không khổ như tôi !
- Xin bà thông cảm! Đây là trường nhà nước, có nguyên tắc của nó, tôi chỉ là người thừa hành, tôi không thể làm sai. Thương con bà, ai thương tôi. Tôi còn nuôi 2 con dại, thôi bà dẫn con bà về đi …
Rồi vài ngày sau, cũng vào buổi chiều tà … sau khi ép xong mẻ dầu đậu phụng, cho đàn heo 10 con sắp lẻ bầy tập ăn, tắm rửa cho 2 con, mẹ sắp nhỏ đang cấp cứu ngộ độc thức ăn hàng loạt người vừa dự 1 đám cưới trong xóm bên trạm xá ( bà xã là trạm trưởng y tế ). Tôi tranh thủ tắm vội, vì mấy chú heo con tinh nghịch đùa giởn văng phân lên đầy người. Mặc xong quần áo...lại thấy bà mẹ cùng thằng con lấp ló ngoài cửa.
- Tôi nói không được, Hiệu trưởng tôi đâu có quyền to …làm sai, cấp trên kỉ luật …đuổi việc …tội thân tôi …xin bà thông cảm …
- Xin Thầy thương con tôi …tôi biết Thầy giúp được …Tôi sẽ nhớ ơn Thầy suốt đời …
- Học cấp hai, lớp 7 chứ đâu lớp phải lớp 1,2..may ra tôi còn giúp được …con bà Tôi hết cách …thật tình Tôi không dám... xin bà thông cảm dẫn con về !
Nhìn dáng liu xiu người mẹ ra về, nhìn nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt nám đen của chú học trò nhỏ đã biết phụ giúp mẹ kiếm miếng ăn từng ngày, lòng Tôi áy náy …Tôi rất có cảm tình với người mẹ nầy vì bà ta khác tất cả các phụ huynh đến gặp tôi. Bà không mang quà, không mang bì thư đến.Thầy giúp con sẽ tạ ơn, tốn bao nhiêu con cũng chịu …miễn sao con con được vào học. Tôi rất dị ứng, dù nghèo, dù khổ, nhưng khi chấp nhận đứng trên bục giảng tôi đã xác định lập trường… vì Thầy, Cô giáo, vì bạn đồng môn, vì các bạn nhị 6 khóa 11 Sư Phạm Qui Nhơn, vì lương tâm chức nghiệp, vì Tôi không muốn biến thành thằng ( vì thầy cũng âm đầu “thờ”,mà thằng cũng “thờ”, theo cách đánh vần hiện nay ) mà có đáng gì cho cam, mở bì thư,trị giá vài lít gạo !!!???. Thôi Ông bà cất dùm, Tôi có lương nhà nước trả rồi! Đừng xúc phạm nhà giáo! …tội thân tôi …để tôi còn chỗ bám víu …để còn cống hiến cho đời …để trả nợ kiếp người …để lương tâm còn thanh thản …xin quý ông bà thương tôi !!!
Bẵng đi thời gian, rồi lại một buổi chiều tối, lại lấp ló người mẹ cùng đứa con trai ngoài cửa …
- Gì nữa?! Lại bà,Tôi đã nói là không được,Tôi không dám …
- Tôi biết Thầy giúp con tôi được, Con xin Thầy.
Đúng là một người Mẹ kì lạ ! Ngày xưa đọc sách, Mẹ thầy Mạnh Tử... Bà này có khác gì !!!
- Thôi bà dẫn con vào nhà.
Lúc ấy,gia đình Tôi còn ở tạm bên chái lớp học bằng gỗ. Trước đây là Ấp xã làm văn phòng, nay nhường lại cho trường làm lớp học. Ba thầy giáo cấp 2 thoát ly ở tạm trên gác Sau khi trao đổi với ba thầy về trường hợp của em P. Các thầy đồng ý giúp …
- Tôi tạm nhận con Bà vào học nhưng bà phải về Bắc rút hồ sơ để tôi làm hồ sơ cho cháu.
Mẹ con mừng rỡ, cảm ơn rối rít, sung sướng dẫn nhau ra về.
Một chú học trò hiền lành, chăm học, tốt bụng, luôn làm hài lòng Thầy, Cô. Sau này trở thành một vị linh mục, xung phong lên Tây nguyên phục vụ cho bà con người dân tộc, nổi tiếng nhân hậu, đức độ …
Tôi nhớ, Tết năm đó, bà mang đến nhà cho tôi một miếng thịt heo to tổ bố, nặng cỡ hai ký. Tôi từ chối cách nào cũng không được! Bà không chịu về, Tôi đành mang ra sau, lấy con dao cắt làm đôi.
- Thôi,tôi nhận một nửa, còn một nửa Bà mang về cho con ăn Tết, Cảm ơn bà !
Sau …Tôi mới tìm hiểu về gia đình Bà, thật nể phục! Một mình, không chồng, nuôi 4 người con. Hàng ngày gánh hàng trăm đôi nước để tưới cà phê, nuôi con ăn học tới nơi tới chốn. Đứa thứ 2 học Đại học Hàng Hải, nghe giờ này giàu lắm !!! ở Sài gòn. Bà còn có một thành tích đáng nể nữa,đó là : Bà nhiều năm liền vô địch chạy marathon Tỉnh Đồng nai, không có đối thủ. Khi Tôi tới thăm nhà, Bà mang bằng khen ra khoe.
Một đứa học trò làm Tôi ấm lòng. Một người Mẹ Việt Nam tôi khâm phục …
Suối nho, 24-4-2013.
Võ Thủ Tịnh K11.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét