Hai năm ấy đoạn đời chừ xa
quá
Đã qua rồi bao mùa nắng với
mưa
Công viên xưa còn mến nắng
sân trường
Hay thay đổi tang thương theo
nhịp bước.
Gian nội trú giờ có còn như
cũ
Hành lang xưa hun hút có chờ
mong
Đón gió hè hay lặng ngắm mưa
đông
Soi bóng sứ khẳng khiu hoa
vàng trắng.
Thời gian trôi qua bao năm xa
cách
Vẫn hiền ngoan với dáng nhỏ
thân gầy
Hay tàn phai theo vóc dáng
hình hài
Ba mươi chín năm nẻo đời khấp
khểnh.
Này bạn hiền xin cho tôi hỏi
nhỏ
Vài câu thôi thêm mở ngõ cõi
lòng
Trong đêm nao mãn khóa ánh
lửa tàn
Buổi chia tay sao mà thân
thương quá.
Lòng kẻ xa quê dường như ấm
lại
Giúp vượt qua những tủi nhục
ê chề
Nhớ lời thầy Trần Văn Mẫn bảo
ban
Đời đã chứng cho lời khuyên
nhủ ấy.
Con thuyền đời đưa người muôn
vạn nẻo
Số phận cô đơn riêng lẻ của
người
Sáu trăm người giờ còn lại
bao nhiêu
Vẫn trung trinh với nghề yêu
mến trẻ.
Vẫn say mê soạn bài lên bục
giảng
Nợ áo cơm đã vùi dập ước mơ
Mãi bơ vơ và mãi mãi một mình
Lầm lũi bước với nỗi lòng câm
nín
Giấc mộng dài nhưng nồi kê
chưa chín …
Trịnh Công Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét