Gia đình Nhị Sáu

Gia đình Nhị Sáu

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

BẠN VÀ TÔI


                   Lê Sen.
          Viết tặng irene lớp 6 khóa 11


          Bây giờ tôi đã về hưu nhưng mỗi khi ngồi nhìn ra ngõ, trong dạ buồn buồn tôi thường nhớ lại những ngày còn đi dạy và nhất là những năm cuối cùng của nghề giáo… rồi lại nhớ đến Ren người bạn gái cùng lớp, cùng khóa và ngôi trường Tiểu Học Lê Lợi Qui Nhơn.
          Thời gian đó rất vui! Tôi và R dạy cùng khối và hai chúng tôi lại dạy gần lớp nhau, trong khoảng sân sau yên ắng dưới bóng phượng râm mát. Mỗi khi học sinh làm bài hay lúc trống tiết là hai đứa ra sân, đi dạo hay dứng tán gẫu. Tôi nhớ nhất là R và tôi có rất nhiều sáng kiến, nào là cộng tác với nhau chọc anh “Hai Rô bốt” ( biệt danh mà chúng tôi đặt cho Hiệu trưởng trường tôi lúc đó ). Tuy Hiệu trưởng nhưng vì cùng khóa 11 Sư Phạm Qui Nhơn nên thỉnh thoảng lại “sửa lưng” cho vui. Ngoài ra thấy sự bất cập trong việc soạn Giáo án! Thế là tôi và R bàn nhau soạn thảo bức “tâm thư” gởi lên Bộ Giáo Dục đưa ra kiến nghị xin miễn soạn giáo án cho giáo viên. Ren hăng hái lắm! Mặc dầu bạn ấy đang được miễn soạn bài vì là giáo viên dạy giỏi cấp…
          Ở trường, hội họp liên miên. Ngoài họp Hội Đồng trường là không trốn được! Còn các cuộc họp khối là R (Khối trưởng) rất thoải mái…Trong khi các khối khác vào phòng họp nghiêm túc từ sáng đến trưa thì bạn tôi cho cả khối ra quán café ngồi nhâm nhi và tán dóc…có lần Hiệu trưởng phát hiện, gọi R lên hỏi. R bảo khối họp chiều hôm qua rồi. Sếp đòi xem biên bản cuộc họp, bạn ấy gọi cô thư ký khối đưa biên bản có ghi nội dung hẳn hoi…thế là hiệu trưởng cười thua. Bạn ấy đối phó nhanh nhạy… thế nhưng khi có chuyện gì khó khăn thì bạn tôi lại đứng ra gánh vác…
          Tôi và R có một điểm chung đó là óc hài hước. (Nói nhỏ thôi đó là đặc điểm của người thông minh đấy!).
          Có một lần một cô giáo cùng trường hỏi tôi:
          -Cô là em cô R à?
          -Sao chị biết? Tôi hỏi y như thật.
          -Vì tôi thấy hai cô có nhiều điểm tương đồng. Màu da bâng khuâng này, mắt to, mũi cao, nói tiếng Huế…và tên lại cùng vần en. Cô R cao chắc là chị, đúng không cô?
          Hóa ra là thế! Nhìn lại dung nhan bạn, tôi thấy mừng thầm trong bụng. Giống R nghĩa là thuộc loại đẹp đấy, dễ thương đấy. Từ đó tôi yên tâm mình cũng đẹp, không cần phải lo về :..điểm phấn tô son lại” nữa…
          Chúng tôi chỉ khác với nhau một điều, R rất “điệu nghệ” trong cách ăn mặc. Do cao ráo nên R mặc áo dài rất đẹp ngoài ra việc chọn màu áo cũng tuyệt! Nghĩa là buổi sáng mát mẻ mặc áo màu sậm? Chiều nắng hanh hao áo nhạt. Mùa Thu áo tím hay vàng. Mùa Xuân màu tươi tắn … Mùa Đông về, bạn có mấy áo dạ khoác rất đẹp đi theo “tông” màu của áo dài…còn tôi, thấp hơn.. vả lại tôi chẳng bao giờ để ý, quan tâm tới màu áo như thế nào? Có hợp với nắng mưa gió bão hay mùa nào trong năm cả. Có lần tôi khen:
          -R. có nhiều áo dạ đẹp! Gu thẫm mỹ khá đấy!
          Bạn ấy cười cười…
          -Đem ba áo dạ đổi một áo da nhé!
          -Ối chào! Không được đâu? Một áo da ấm hơn ba áo dạ đấy!

          Hai ông “người dưng” của tôi và R ngày xưa học chung một lớp. “Lão” nào cũng hiền như đất sét dẻo nên muốn vo tròn bóp méo cỡ nào cũng được.
          Chúng tôi còn có thêm một điểm tương đồng nữa là cả hai không biết đi xe máy. Buổi tan trường nào, hai chúng tôi cũng đứng chờ hai ông “người dưng nước lã” dưới những tán cây bằng lăng trước cổng trường.
          Có một lần R nói với tôi:
          -Sen nè! ông Tuân đến đón Sen mà thấy mình là ông lơ, ngó đi chỗ khác vờ như không thấy. Để đó, bữa nào mình sẽ chọc ổng một bữa ra trò.
          …và cơ hội đã đến! Đám cưới con gái của tôi, bạn ấy đến dự tiệc. Thấy ông Tuân nhà tôi đang dàn hàng ngang đón khách. R (muốn đùa) nên tiến đến bên cạnh ông… chào và  đưa tay ra bắt…một phút, hai phút…vẫn không thả…Bia chưa uống mà mặt “ổng” đỏ như Mặt Trời mọc.
          Tối đó, về nhà tôi hỏi :
          -Anh hãy nêu cảm giác khi bắt tay cô Ren!
          -Thì … tay cô ấy mềm mại.
          Ngước nhìn tôi…ngập ngừng nói thêm:
          -Cũng giống tay em…
          Biết vợ hay…nên ông nói thế cho tôi yên lòng. Tôi biết!!! nên ổng đã phải rửa chén gần một năm ròng rã.
          Sau này vui vui tôi lại hỏi:
          -Anh có biết tại sao sau ngày đám cưới con, anh phải rửa chén không?
          -Thì tại em bận.
          -Có lúc em ngồi xem ti vi mà.
          -Thì em bận xem ti vi.
          -Có lúc em ngồi không mà.
          -Thì em bận ngồi không.
          -Nói tóm lại, em để anh rửa chén thì tay em mới mềm mại giống như tay cô Ren, anh hiểu chưa?
          -Ừ…
          -Không giận em à?
          -Giận em thì anh ở với ai…
          Thế đấy biết không Ren, người bạn thân của tôi!
          Một lần khác, hai ông đến trước cổng trường cùng một lúc nhưng ông nhà tôi xe xẹp lốp, phải dắt xe đi vá. Tôi lại nôn nao muốn về nhà gấp! Ren nói:
          -Nếu cần thì Sen cứ lên anh Quảng của mình chở về trước, mình vào trường ngồi chơi chờ một lát cũng được!
          Tôi lên xe về nhà thầm cảm ơn bạn…Ren là thế đó, tốt và nhiệt tình trong mọi việc.
          Có những chiều Thu đẹp, lá phượng vàng rơi trong nắng nhạt. Tôi thường ra hành lang đứng nhìn sang lớp Ren. Cô bạn tôi thướt tha trong tà áo dài màu tím Huế…Cảm tác viết thơ tặng bạn:
          Áo tím chiều nay sao tím thương!
          Vấn vương tà áo đẹp lạ thường
          Gởi hương cho gió ta thầm muốn
          Ôm dáng trang đài, dáng bạn thương
          Ta mang giấy  bút mà vẽ lại
          Áo tím chiều nay sao tím thương!
                                                          Lê Sen.
          Phía dưới tôi có vẽ hình bạn tôi thướt tha trong tà áo dài... sẵn đây tôi cũng xin thưa với các bạn là tôi rất thích vẽ vời...
          Bạn tôi hát nhạc Trịnh rất có hồn và tôi yêu nhạc Trịnh vô
 cùng cũng như các bạn khác trong lớp 6 của tôi cũng yêu nhạc Trịnh. Tôi nhớ mãi Ren với bài hát Em đi qua cầu :
          Em đi qua cầu có gió bay theo, thổi bùng khăn tang trắng giữa khung chiều. Em đi qua cầu có gió hiu hiu, thổi lòng em xa đến mãi nơi nào...
          Nhớ ca từ của lời bài hát và nhớ vành khăn tang trắng cho các anh thân yêu của tôi đã nằm xuống vào những năm đất nước chiến tranh...
          Hôm vào Sài Gòn chơi, tôi đi dự đêm nhạc Tưởng Niệm TCS tại Bình Quới Sài Gòn ... Nghe nhạc và tri ân nhạc sĩ bằng những dòng thơ sau :
          Vạn đóa hoa vô thường
          Đã về đây tụ hội
          Viên mãn một hình hài
          Cho nhân gian hoa trái
          Tình khúc nào anh viết
          Cho tuổi đời mênh mông
          Để tôi mãi ngóng trông
          Một tình yêu chợt đến!
         Vẫn biết đời vô thường
          Anh đến rồi lại đi
          Trên con đường vô vi
          Khúc tình si mãi vọng
          Một lần là mãi mãi...
         Anh trả nợ thế gian
          Bằng lời ca bất tận
          Anh đùa cợt với đời
          Mặc bao người đẫm lệ
          Rồi về nơi gió cát
          Một đóa hồng trắng ngát
          Tặng anh tấm lòng thành.
          Tiếc quá! phải chi có R bên cạnh để bạn ây “bình” để cho tôi thêm phong phú ý tưởng…
          Qui Nhơn, vào hạ 2013.

          Lê Sen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét