Nắng trần gian buổi ta về ướt áo Lạnh thiên đường thấm mát bờ vai Hồn hoang mạc có say vàng vũ trụ Chiều mênh mang ngái ngủ bước chân nhoài Ta một thuở trót ôm tình cây cỏ Đá lặng hồn ! Bia mộ sắc rêu phong Em ngày ấy cứ xa dần thương mến Tháng năm buồn cô đọng mối tình không Mùa phượng vỹ đã lên màu cổ tích Ngày nhân gian thương xót những tâm hồn Ai đâu nỡ xóa mờ trang kỷ niệm Nên nỗi niềm gợi nhớ một vầng trăng Nguyễn Tấn Tập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét