Trần Hữu Tình – Nhị 6 – khoá 11 SPQN
Lục lọi lại trong
tâm
Hình bóng một thời đã
qua.
Chúng tôi
Các thanh thiếu niên
Đều đạt trình độ tú
tài
Lại thi đua
nhau
Bon chen học sư
phạm
Thưở ấy ở miền
Trung
Có trường Sư Phạm Qui
Nhơn
Là nơi sáng giá
nhất.
Vì
nó
Đã có giai cấp mô
phạm
Lại còn là một nơi vĩnh
viễn
Chẳng phải chiến
trường.
Sự thật là như
vậy
Chẳng có gì xấu
hổ.
Bạn giỏi, bạn
hay
Thì cứ ứng thí đi
thi
Đừng có bất tài ngồi
im
Mà ra vẻ cười khinh
ngạo.
Khảo hạch kỳ thi
này
Cũng hơi đặc
biệt
Tôi nhớ in hình có thi
viết
Rồi thi trắc
nghiệm
Ấn tượng nhất là thi vấn
đáp
Mới quyết định được
thua.
Tất cả ra về
rồi
Nhưng tôi tự
biết
Các bạn cũng như
tôi
Lòng âm thầm nặng trĩu
đợi chờ.
Không biết rủi may xảo
hợp
Sẽ là thầy giáo
Hay là chiến sĩ sa
trường.
Hơn bốn mươi năm đã
qua
Nay lại đúng bốn mươi
năm
Khởi đầu trong nghề thầy
giáo
Có bạn trọn tay
nghề
Nhưng cũng có bạn nổi
trôi.
Có bạn may mắn
Đắc thời,
Nên rồng mây gặp hội
Nhưng cũng có bạn rối bời
Vì cô độc khổ đau
Có bạn vượt qua gian khó
Rời bỏ được cái nghèo không ai
muốn
Đã ưỡn ngực, vinh quang
Bước lên tầng cấp cao sang
Sắp đi Qui Nhơn hội
ngộ
Với các bạn học
xưa
Một thời đã
qua
Chưa chắc đã nói thành
lời
Nay viết vài dòng tâm sự
nổi trôi
Để nhớ lại những kỷ niệm
thời thanh thiếu
Lần đầu tiên trong
đời
Nhờ đi thi sư
phạm
Mới có dịp đến Qui
Nhơn
Nào khách
sạn
Nào công
viên
Nào rạp chiếu phim
Bốn mươi năm
qua
Chắc có nhiều thay
đổi
Cổng trường Sư
Phạm,
Ghềnh
Ráng
Bờ biển trải
dài
Dọc theo đường Nguyễn
Huệ
Chắc cũng mới
lạ
Theo nhịp sống hiện
giờ
Thời
đó
Có rất nhiều quán cà phê
đẹp
Nhưng cũng rất
nhiều
Các bóng hồng nhấp
nhoáng xinh xinh
Các quán ấy bố
cục
Trước mặt là các bàn cà
phê
Nhưng luôn luôn vắng
khách
Lại cận kề có bức màn
nhung
Vén bức màn
lên
Tôi hơi bỡ
ngỡ
Té ra nơi
đây
Chỉ là nơi uống bia chờ
đợi
Của khách làng
chơi
Đã lỡ
bước
Đành ngồi xuống gọi
bia
Lại im thin
thít
Lặng lẽ một mình suy
ngẫm
Nên uống lẹ, tính tiền
lẹ
Không nên ngồi
mãi
Dù có chặt chém mấy
dao
Cũng nên tính gấp mà
về
Cái thời ngổ ngáo của
tôi
Chất nhà quê chưa bỏ
hết
Vì nội tâm buồn
khổ
Nên chỉ bo bo ôm chặt
riêng mình
Dù thích bạn
gái
Nhưng cũng không hề tâm
sự
Chỉ ngu ngơ biết lấy mắt
nhìn
Tôi vô cùng hối
hận
Một thời đã
qua
Đành chịu thua
lỗ
Dù có nói
gì
Cũng chỉ là lời
ảo
Chẳng có hiện thực
gì
Nuối tiếc làm
chi ?
Thế
là
Từ ấy đến
giờ
Chẳng hề ghé Qui
Nhơn
Không biết công viên
xưa
Nay có còn cờ
tướng
Bày các trận thế nguy
Để mời các khách anh
hùng giải cứu ?
Các rạp chiếu
phim
Tồn tại thế
nào
Không biết có
còn
Bán vé ra
vào
Kiểu ngồi cả ngày cũng
được ?
Qui Nhơn ! Qui Nhơn ! Qui
Nhơn !
Các bạn và
tôi
Sẽ hội tụ gặp
gỡ
Với
tôi
Là niềm vui không chờ
đợi
Vì thật quá bất
ngờ.
Tp Tuy Hoà, ngày
18/7/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét