Nhớ khi xưa nơi
công viên sân trường Sư Phạm
Hai đứa chung ngồi
ghế đá, trên có giàn hoa
Không biết tên
hoa nên Mình tò mò hỏi
Vì nghe lầm nên
ngỡ tên hoa chính là nàng
Má nàng đỏ au
nhưng đôi mắt như cười nói
Mình tự trách thầm,
vô tình đã tán tỉnh rồi.
ù
Từ đó trong tôi
như có nhiều tâm sự
Nhưng hoàn cảnh
khó khăn nên khó nói ra lời
Những nỗi đau chập
chờn tuổi thơ và đang tuổi trẻ
Đành khép kín hồn
chẳng dám tỏ cùng ai
ù
Gần bốn mươi năm
nay bất ngờ gặp lại
Bạn bè xưa, hẹn
đoàn tụ, tin tức đi xa
Những nỗi buồn
vui trong đời khó mà diễn tả
Vụng về vài
dòng, ôn lại những kỷ niệm xưa.
ù
Sư Phạm Qui
Nhơn, Khóa Mười Một, Nhị Sáu, nói không hết
Nhiều bạn nghịch
đùa trong giờ đang chăm học
Nào chó sủa, nào
bảng hiệu sau lưng, nào nghịch áo dài.
Có bạn Tây nín
thinh, chịu oan thế bạn
Có cô Sen mắt bồ
câu, đen láy tròn xoe
Với đôi mi cong,
với bài thơ mười một thương, mười một ghét.
Lại có nàng Diệu
Phương, với gương mặt, mái tóc như trong tranh
Ai đó? Đã thư
cho Phương, Phương lại nghĩ là Mình
Ừ! Cứ thế, nếu
yêu Phương, Mình đâu có lỗ
Chỉ có điều là,
liệu Mình có xứng với Phương chăng?
ù
Gia đình Nhị Sáu
lại có cô Ren rất chị
Hay dõi theo Mình,
mỗi lần Mình ngắm Hoài Thanh
Giờ đây, nghĩ lại,
tôi vẫn còn bối rối
Tôi yêu, tôi
thích, sao tôi lại mặc cảm cuộc đời
Lúc ấy, không
nói ra, sao giờ lại tự trách
Nhưng nói ra rồi,
liệu tình cảm có trọn vẹn không?
ù
Không nói, rất
đúng, vì đời tôi như cái bóng
Từ cuộc sống
riêng cho đến chuyện chung
Thân hình bệnh
hoạn, khổ nạn chập chùng
Tâm sự trùng
trùng nhưng không thể nói
Các bạn có nhà,
còn tôi là người trôi nổi
Bạn là ai, cũng
là thực thụ, tôi vẫn bóng mà thôi
ù
Một trăm năm, đời
người chỉ còn sáu chục
Buồn vui chuyện
gì hãy nói nhau nghe
Qui Nhơn, Khóa
Mười Một, cuộc đời là đặc biệt
Bối cảnh Nước
Nhà biến động từng mỗi cá nhân
Khổ vui trải
qua, nhớ lại, nhiều nỗi bâng khuâng
Thoáng một cái,
chúng ta đều đã là xế bóng
Rồi sẽ nghìn
trùng, mãi mãi, nào biết gì nhau.
ù
Cuộc sống lênh
đênh theo ngày tháng qua mau
Có bạn hạnh
phúc, cũng có người vô cùng đau khổ
Nói nhiều, buồn
nhiều, cay đắng, không giúp được nhau
Hy vọng tràn đầy,
nỗi lận đận xin chóng qua mau
Cầu chúc tất cả
sự tốt, tôi cũng là các bạn!
Sài
gòn, P.17, Q. Bình Thạnh, ngày 19/09/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét