Pauline Phương
Viết tặng các bạn cũ một thời học ở Sư Phạm
Qui Nhơn và cho những người tình xa…
Tôi có
cái thú là vào mỗi buổi sáng cuối tuần, thích ngồi xích đu đọc sách hay chấm
bài và lắng nghe tiếng chim hót ríu rít trên cây phong hay cây anh đào trong
vườn. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn các chú sóc ngoạm mấy củ tulip leo nhanh lên
cây rồi nhấm nháp nhai. Đầu mùa hè Toronto ,
Canada khí hậu
mát mẻ dễ chịu. Hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa anh đào…nở rực rỡ nổi bật trên bãi
cỏ xanh tươi. Khu nhà tôi ở rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng xe chạy
vào.
Ba mươi mấy năm xa xứ mà cứ mỗi lần nghe bài hát “Tình xa” tôi vẫn
thích. Bài hát gợi cho tôi nhớ đến Irene , cô bạn học cùng lớp ở trường Sư Phạm
Qui Nhơn thường hát bài này cho chúng tôi nghe. Lời bài hát đưa tôi nhớ lại
những mối tình thơ dại thời con gái.
“ Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ. Ôi những dòng sông
nhỏ. Lời hẹn thề là những cơn mưa…”
Thời con gái tôi hiền lành,
nhút nhát. Tôi không đẹp nhưng chắc cũng dễ coi nhờ mái tóc thề bồng bềnh. Làn
da trắng mịn màng. Mỗi lần cười khoe hai chiếc răng khểnh duyên dáng . Đôi bàn
tay tháp bút với đôi gót chân son (như bạn bè vẫn thường khen ) nên vẫn được
nhiều chàng để ý , thương chăng ?...
Tôi còn nhớ! Mới học Đệ Thất
trường Phù Mỹ, tôi đã có nhiều bạn cùng
lớp theo như N.V. Mẫn , N. Đ. Trinh , N. D. Trinh, Cần…Có nhiều bạn bỏ thư tỏ
tình vào cặp. Tôi nhút nhát đến nổi không dám xé mở ra coi trong đó viết gì? Mà
vội trả lại, sau khi đề ngoài bì thư “ Còn nhỏ lắm, không nên !”.
Sau này khi tôi vào học ở Nữ
Trung Học Qui Nhơn, tôi cũng có những cái “ đuôi” theo sau mỗi ngày. Tôi học
ban C vì rất thích thơ, văn... Có nhiều chàng đã làm thơ tặng tôi nhưng bài thơ
của T.H. Lộc là tôi thích và nhớ nhất vì lúc đó tôi tròn 16 tuổi và tôi cũng
bâng khuâng theo tác giả:
Em đẹp xinh tươi trăng đôi tám
Ngơ ngẩn lui dần bao tuổi thơ.
Đâu còn đùa nghịch như thuở ấu,
Đã biết ru hồn với mộng mơ.
Ra đường em thích tà áo trắng,
Em cười duyên dáng bởi chiếc răng,
Vừa khểnh lại vừa trong như ngọc.
Đôi mắt nhung huyền tựa ánh trăng,
Tâm hồn em là cả một vườn thơ,
Gieo xuân sắc trong lành hương đôi tám.
Là bóng cây che chàng trai nắng rám,
Là nước lành mát dạ kẻ phong sương,
Cho anh ngủ nơi tiền đồn gối súng…
T.H.Lộc là người tình đầu tiên, người yêu cuối cùng và
cũng là người bạn đời của tôi. Chúng tôi kết hôn tháng hai năm 1977 và sống bên
nhau hạnh phúc tràn trề cho đến bây giờ.
Năm
1972, tôi vào Sư Phạm Qui Nhơn. Cũng như 10 bạn gái trong lớp 6 khóa 11, chúng
tôi được rất nhiều bạn trai cùng lớp, cùng trường trồng cây si. Vì sĩ số nam
sinh trong lớp nhiều gấp 3 ,4 lần nữ sinh và các anh nghĩ rằng mình sắp ra
trường, sắp thành nhân nên tìm chọn người bạn đời chăng (?!)
Nào là anh Hải, anh Trinh, Sơn
, Sĩ … mỗi lần học ở Giảng đường là tôi được nhiều bạn cùng một lúc mang ghế
dùm , dù không nhờ . Vừa ngồi xuống ghế là nghe mát mát vì ai đó sợ tôi nóng đã
quạt dùm. Thỉnh thoảng lại có ai đó len lén vuốt tóc và ngâm nga :
“Tóc P. sợi ngắn, sợi dài ,
Lấy P. chẳng đặng thương hoài ngàn năm…”
Các bạn ơi ! Ai đã thường ngâm
các câu thơ ấy bây giờ đang ở đâu ? Có còn nhớ P., còn thương P. hoài không nhỉ
? Mong sao chúng mình hãy nhớ đến nhau như nhớ những người bạn cũ là vui lắm
rồi !
Một lần, có người hát :
“Em D.P., còn anh đây là Tuyến (?)
Chúng ta cách xa vời nhưng tình đâu có chia phôi…
Mình gọi tên nhau , hai đứa kêu nhau: Mình ơi !... Mình ơi !...P ơi !”…
Một hôm, đi ngang qua lớp bên
cạnh, tôi vô tình làm rớt chiếc khăn tay thêu. Vài ngày sau tôi nhận được một
bì thơ , mở ra xem thì thấy khăn kèm với một lá thư :“ Xin trả lại và cám ơn P.
đã làm rớt chiếc khăn…” Từ đó Sĩ, tác giả bức thơ và tôi quen nhau , thường
cùng nhau đi học, đi dạo, khiến trong trường ai cũng tưởng chúng tôi là bồ nhau
. Ngay cả Sen người bạn gái thân của tôi cũng tưởng vậy. Thuở ấy tôi có chiếc
xe đạp mini màu tím , hôm nào tôi không đi bộ đến trường cùng với Sĩ thì đạp xe
đạp. Có lần ra khỏi khuôn viên trường thấy Sen và Sĩ đi chung. Tôi bấm chuông
chào hai người, leng keng… leng keng…
Sen cứ tưởng tôi… nên chọc tôi : “Tiếng chuông gọi người tình trở về !”
Sĩ có vóc dáng thư sinh và
tính tình rất dễ mến và thuộc nhiều thơ. Anh thường đọc thơ cho tôi nghe, nói
chuyện với anh rất thoải mái và lý thú nên có một dạo tôi chơi thân với anh .
Không biết anh có thương tôi không? hay chỉ thích đi với tôi? vì anh không bao
giờ nói, mà chính vì điều đó làm tôi thân anh hơn . Nếu lỡ anh nói lời thương,
chắc tôi khó xử lắm! Vì lúc đó tôi đã có ý trung nhân rồi! Mà cũng có điều lạ, thời
con gái tôi rất sợ những anh chàng tán táo bạo như Hải, thình lình ngồi xuống
bên cạnh tôi tự nhiên nói: “ Hải yêu P.” chẳng“ romantic” tí nào?! hoặc bạn
trai, gái trong lớp đang thân và chơi chung nhau vui vẻ mà có anh chàng nào“xé
rào” tán tôi là tôi sợ dang ra liền không dám làm bạn nữa!
Do thường đi chung với tôi nên có lần Sĩ suýt
bị xin“ tí huyết” vì có người lầm tưởng Sĩ là kẻ đến sau mà dám“phỗng” tay trên.
Sĩ kể cho tôi nghe rằng anh dự định rút dây nịt ra để tự vệ vì có người gởi thư
hẹn tan học sẽ “ thanh toán”. Nhưng sau giờ học không thấy ai đến điểm hẹn. Chỉ
có một anh chàng si dại , ngơ ngẩn nhìn theo P. Khi tan học, P. dắt xe từ nhà
xe ra và đạp xe về nhà, thì Sĩ nói: “À , thì ra đó chỉ là một anh chàng si tình
! Chàng si tình đó là ai, các bạn lớp tôi ơi có nhớ không ? Đó là Sơn, anh “mến” tôi nhưng rất nhát mỗi lần đứng
cạnh tôi là anh run như run vì “Thần tử thấy Long nhan “ (lời của một người
bạn) . Mấy lần anh đứng dạy mẫu chung nhóm với tôi mà anh run đến nỗi ống quần
rung lên bần bật làm ai cũng tức cười. Một lần khác thấy tôi có chiếc quần tây
đẹp màu khói hương (xanh xám) anh cũng bắt chước may một cái giống vậy . Hôm
đầu tiên anh mặc quần này các bạn trêu : “ Chà, hôm nay Sơn có cái quần đẹp
giống P. quá! ” Anh cãi : “ Giống màu chứ đâu có giống vải “ Chắc anh đi tìm khắp
phố, chợ Qui Nhơn nhiều ngày mà không ra vải giống. Anh có biết đâu vải cái
quần “xịn “ ấy là do cậu Đức tôi mua
từ Hồng Kông về làm quà cho tôi.Tôi nghĩ
bạn Tỏi và Sen nhớ chuyện này (?) Sen thấy Sơn theo tôi hoài mà không có hi
vọng gì tội nghiệp Sơn, nên Sen nói với Sơn rằng tôi đã có bồ với một giáo sư
nào đó…Sơn ơi, P. rất trân quí những tình cảm mà Sơn dành cho, đó là một trong những
kỷ niệm dấu ái , là hành trang P. luôn mang theo trong cuộc đời xa xứ. Kể ra
đây để hồi tưởng lại những kỷ niệm dấu yêu thời mình cùng chúng bạn học dưới
mái trường Sư Phạm QN ,chứ không phải có ý châm biếm, khinh chê Sơn đâu nhé. Hi
vọng khi đọc những dòng này Sơn không trách P…
Trong một lần đi du ngoạn đảo
Cù lao xanh tôi cũng được tặng một bài nhạc rất hay của K. một bạn chung trường
viết tặng trong đó có câu : “Tình Diệu
Phương trung trinh, long lánh như sao
trên trời…”. Anh thường đến nhà tôi mỗi buổi chiều xin gặp . Nếu hôm nào
bực mình, má tôi nói tôi không có nhà . Nếu vui, má gọi tôi và nói: “Thằng bé cù
lần đến nữa kìa !” ( Thật ra anh rất thông minh và dễ coi). Có hôm tôi ngồi
trên sân thượng học bài thấy anh lủi thủi ra khỏi nhà tôi rồi băng qua bên kia
đường mà mắt vẫn nhìn bên nhà tôi, chắc vẫn hi vọng tôi có nhà . Không ngờ “
bùm !” đầu anh tông phải cột đèn. Chắc đau lắm ! Thấy tội nghiệp ghê nhưng
không hiểu sao lúc ấy tôi không chạy xuống lầu gọi anh lại. Nếu đọc được những
dòng này anh tha lỗi cho P nghen.
Cuộc đời nhiều khi oái ăm! Người
thương mình, mình không thương mà lại để ý và rung động vì một người khác. Dạo
đó, tôi để ý một người. Đó là N.V. Ân, Trưởng ban khối xã hội của trường. Hôm
nào không thấy mặt là tôi lại thấy nhớ nhớ, nhung nhung không sao học được. Tôi
bỏ lớp lang thang ngoài sân trường rồi viết vào tập vở mấy câu thơ sau thay bài
học :
Sư Phạm hôm nay vắng bóng chàng,
Thẫn thờ em cất bước lang thang ,
Khẽ hôn từng cánh hoa sứ nhỏ,
Những tưởng môi em chạm môi chàng…
Ý nghĩ thì lãng mạn lắm , thật
ra lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ , trong trắng, chưa từng dám để ai hôn. Đó chỉ
là tình yêu đơn phương , rung động trước một người tài ba mà tôi mến mộ của
thời mới lớn thôi. Thời gian sau đó, tôi đã quên khi gặp “ mối tình cuối
cùng" của mình. “ Con gái phải giữ mình trong trắng trước khi về nhà chồng
“. Nhớ lời mẹ dặn, khi lần đầu tiên một người yêu đòi nắm tay tôi thẹn thùng từ
chối khéo“ Cho P. xin lỗi , P. không ngại một cái nắm tay nhưng sau đó có thể
đi đến cái hôn, rồi đến chuyện phòng the không biết chừng… nếu thật lòng thương
P. xin cho em để dành đến khi mình cưới nhau.”Anh còn “dụ dỗ” tôi nhiều lần nữa
nhưng không toại nguyện. Chắc lúc đó anh bực mình lắm nhưng trong lòng vẫn phục
con nhỏ này “khôn” và con nhà “gia giáo”.
Tôi rất thích hoa sứ và hoa
giấy ở trường Sư Phạm Qui Nhơn. Rải rác trong các bài thơ tôi được các anh
chàng tặng có nhắc đến sở thích này của tôi . Nhưng lâu quá, bây giờ đã có tuổi
, trí nhớ mù mờ tôi không nhớ nổi. Vốn yêu hoa, bây giờ vườn nhà tôi trồng đủ
loại : hồng , mai , lan, cúc ,mẫu đơn , lay ơn , ti gôn , uất kim hương , thủy
tiên, tóc tiên, anh đào và trên 50 chục loại hoa khác mà tôi không biết tên
nhưng thú thật tôi vẫn thích hoa sứ và hoa giấy đơn sơ ở trường Sư Phạm Qui
Nhơn nhất! Tôi đã cố gắng mà trồng hoài vẫn không thành công . Có lẽ khí hậu
tại quê hương thứ hai của tôi Toronto ,
Canada quá lạnh
không thích hợp với hai loại hoa này ?
Ngoài những “ Vòng tay Giáo sinh “, khi dạy Việt văn ở
trường Trần Hưng Đạo Qui Nhơn và nhiều năm dạy ở nước người ( hơn 20 năm ) tôi
cũng có những mối tình “ Vòng tay học trò “, “ Vòng tay đồng nghiệp “ nhưng đó
chỉ là sự đeo đuổi một chiều. Tôi luôn luôn giữ gìn đạo đức của một nhà mô phạm,
một nhà giáo, là tấm gương sáng để học sinh noi theo; là người vợ thủy chung; người
mẹ gương mẫu của các con tôi…
Trong số ấy những người bạn thương tôi
và tôi thương. Không kể người bạn đời mà
tôi đang chung sống, có một người đã để lại trong tôi một số ấn tượng không
phai vì tôi vẫn nghĩ mình còn nợ người ấy một lời: “ Cám ơn! và xin lỗi! ” Cám
ơn vì những tình cảm , ưu ái mà trong hai năm ( hay hơn (?) anh đã dành cho
tôi. Xin lỗi vì đã phụ tình anh ngoài ý muốn! Có lẽ bây giờ anh cũng không biết lý do tại
sao tôi đã hồi hôn. Tại tôi hay tại gia đình anh ??? Có cần phải giải thích
không, hay hãy để nó trôi vào quá khứ ??? Chúng tôi: “ Có duyên mà không nợ ”
nên định mệnh xui khiến cho chúng tôi xa nhau mãi mãi. Được anh Nguyễn Mạnh An
Dân và Ban tổ chức tặng một số Đặc san CĐ, NTH Qui Nhơn trong dịp dự Đại Hội 15
năm nhìn lại ở Houston TX tôi tình cờ thấy tên anh: H.X. Diệm trong danh sách
cựu học sinh Cường Để QN. Có phải là anh đây không ? Tôi có ý nhìn xem có anh
trong hai ngày họp mặt nhưng không gặp mà có gặp cũng không biết có dám chào
nhau không ?
Anh
là lính không quân. Anh rất bay bướm và tán rất khéo. Anh làm việc chung với
chú Thọ của tôi ở Phi Trường Phù Cát nên thường theo chú đến nhà tôi mỗi cuối
tuần hay mỗi lần về phép. Lúc anh mới làm quen , tôi gọi anh bằng “chú” vì muốn
tạo một hàng rào!!! Nhưng lần hồi xiêu lòng vì anh chìu chuộng, tấn công tới
tấp và tán hay quá! Làm con gái ai lại không thích được người khác phái tán
tỉnh , chiều chuộng ? Anh lại thuộc loại hào hoa, có địa vị , con nhà giàu…
Một
hôm tôi đang xem báo Tiền Phong anh đến gần hỏi: “ P. đang xem gì đó , có phải
đang xem tử vi ? Xem thử hôm nay chú có hên không ? Tôi lí lắc hỏi : “ Chú tuổi
gì để P. xem cho , phải tuổi con Dê không ? Nói xong, tôi bụm miệng che hai
chiếc răng khểnh cười. Anh không trả lời, ngưng vài giây rồi nhìn tôi đắm đuối
nói “ người ta có một chiếc răng khểnh đã làm chết người mà P có hai chiếc thì
chết biết bao nhiêu người, bằng cớ là hiện giờ có người đang chết mê , chết mệt
vì P. , P. có biết không ? Có lần chàng tỉ tê tâm sự : “ Chú đang gặp một dòng
nước ngọt, nước mát , trong mà không biết người ta có cho mình uống không ?”
Khi tôi đậu Tú tài chàng chúc mừng và hỏi.” P. đã có Tiểu đăng khoa , chừng nào
đến Đại đăng khoa , nhớ nói chú biết?
Năm ấy rạp cine Kim Khánh, Tân Châu của ông
Diệp Năng Đức, cậu tôi chiếu phim : “Trường tôi” do Thanh Mai đóng vai nữ chính.
Ai trong gia đình tôi và gia đình cậu tôi cũng nói Thanh Mai rất đẹp, dễ thương
và giống tôi. Cặp tài tử chính rất xứng giống hệt tôi với anh Khì, con một
người bạn của cậu tôi mà những người thân của tôi hay cắp đôi với tôi. Vì cũng
tò mò muốn biết mình giống Thanh Mai cỡ nào nên khi anh rủ đi xem phim tôi bằng lòng với điều kiện phải có chú Thọ tôi đi
cùng. Ngồi giữa một bên là chú, một bên là anh và anh thì cứ thầm thì , tán
tỉnh : “ Chú thấy Thanh Mai đâu có đẹp, có duyên dáng bằng P., P. xinh hơn
Thanh Mai nhiều…
Thiệt
tình mà nói, lúc đó tôi cắt tóc ngắn kiểu con trai giống Thanh Mai coi cũng “ngộ” nhưng làm sao đẹp bằng Thanh Mai? Nhưng
mà con gái thấy ai khen mình là thấy thích rồi! (Cho dù lời khen nịnh).
Khi tôi ra trường dạy ở Hoài Nhơn, Bồng Sơn,
vùng này thường xuyên bom đạn nên anh rất lo lắng cho tôi. Tuần nào, anh cũng
lái xe jeep ra thăm. Có hôm trời lũ lụt nước ngập cả Quốc lộ số 1. Anh chở tôi
trên xe jeep mà nước bắn tung tóe, dạt cả hai bên ruộng lúa rất đẹp và thơ
mộng. Tôi vẫn còn nhớ mãi những kỷ niệm này! Nhất là mỗi lần lái xe đi làm trên
những con đường ngập nước ở Canada
vào mùa mưa… Cảm động trước tình cảm sâu đậm của anh, tôi đã xiêu lòng và đồng
ý hứa hôn với anh…
Rồi cuộc chinh biến 30 tháng
tư 1975 xảy ra, chú Thọ tôi và anh đi học tập. Sau đó chú Thọ tôi được thả về và
báo tin vui là anh cũng đã có danh sách được về . Bỗng nhiên, có một sự hiểu
lầm lớn (và vì tôi và anh không hợp một vài điều trong thời gian hứa hôn hay
trong tìm hiểu và khám phá ra …). Bất đắc dĩ tôi phải xa anh mà không một lời
giải thích hay chờ anh về, mặt đối mặt nói với anh một lời cuối. Chỉ đành gởi
lại vài câu thơ gói trong bì kèm theo chiếc vòng mica tôi ưa thích mà ngày xưa
anh tặng :
“ Vòng mi ca giờ xin trả lại,
Tình xa rồi xin hãy quên thôi.
Tay tròn , vòng đẹp , người không đẹp…
Đã lỡ yêu…rồi , hẹn kiếp sau…
Bài thơ cuối “đối” với bài thơ
đầu tôi mượn của bạn Hoàng Oanh đọc cho anh nghe ngày anh tặng tôi chiếc vòng
mi ca xinh đẹp chính anh mài dũa :
“ Ngày nhớ người ta cầm vòng mi ca ,
Người tặng cho ta đơn sơ vậy thôi.
Đeo vào cổ tay , cũng tròn , cũng đẹp,
Và nỗi nhớ người cũng thấy xa xôi…
(Hoàng Oanh)
\Lúc đó anh không chịu câu cuối
và đòi đổi nhưng tôi chỉ mỉm cười. Giờ thì chắc anh hiểu vì sao ?
Bây giờ
đã gần ba mươi mấy năm trôi qua. Nhìn lại thời tuổi trẻ của mình. Tôi thấy tiếc
nuối vì mình để nó trôi qua nhanh…
Tiếng
hát Khánh Ly vẫn tha thiết vang lên:
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại.
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây… Ôi tiếng buồn rơi đều. Nhìn lại
mình đời đã xanh rêu…
Pauline Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét