Gia đình Nhị Sáu

Gia đình Nhị Sáu

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

TƯỞNG NHỚ NGƯỜI VỀ NƠI CUỐI TRỜI.

BBT

          Mùa Thu đến những chiếc lá trên cành bắt đầu từ từ vàng úa… Mới Mùa Xuân nào, những chiếc lá vừa đâm chồi lộc non rồi dần dần xanh biếc tươi mơn mởn. Những chiếc lá màu đậm dần theo ngày tháng. Mặt trời lên lá vẫy gọi hay đêm xuống ngủ êm đềm…Lá reo vui cùng gió, lá uống những giọt mưa, sưởi ấm cùng tia nắng…lá hạnh phúc bên gia đình, bạn bè cây cối… Thế mà giờ đây lá đã ngả màu…
          Một cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc lá, hai chiếc lá, ba chiếc lá rồi bốn…trở mình lìa cành rơi xuống, thân cây mẹ cảm thấy đau xót nhớ thương… Rồi đến một ngày, bỗng trên cành những chiếc lá trở lại nảy lộc thành những chồi non, lá biểu hiện dưới hình trạng mới mẻ.
          Vẫn biết cuộc sống là sinh ly tử biệt! Phải chấp nhận sự mất còn. Đó là qui luật của tạo hóa! Ra đi không có nghĩa là chấm hết mà chỉ là sự thay đổi hình trạng. Nếu có cái nhìn rộng và sâu ta sẽ thấy những người thân, những người bạn… đang trở lại nhưng biểu hiện dưới nhiều hình trạng khác.
          Chúng tôi nghĩ khi một người bạn, một người thân của mình mất đi. Nếu thật sự yêu mến họ thì họ sẽ không đi đâu xa mà họ vẫn ở xung quanh đây và vẫn sống mãi trong tâm tưởng của chúng ta.
          Năm 1972, lớp nhất niên 6 khóa 11 của chúng tôi có 11 bạn nữ và 46 bạn nam.
          Chúng tôi tiếp xúc nhiều với Nguyễn Đình Tuấn là trong đợt chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ lớp. Tuấn có biệt danh mà các bạn trong lớp đặt đó là TUẤN TRẮNG. Tuấn quê ở Phú Yên, nói chính xác hơn bạn ở 33 Lê Lợi Tuy Hòa. Bạn ấy có vóc người vừa tầm thước. Mái tóc chải rẽ, hớt cao. Đặc biệt nước da trăng trắng. Tuấn ăn mặc rất chỉnh tề như bao bạn khác trong lớp, áo chemise trắng thường là tay ngắn, quần sậm màu chân thường đi sandal thỉnh thoảng mang đôi giày, thắt cà vạt rất lịch sự vào mỗi sáng thứ hai chào cờ.
          Tính tình của Tuấn rất vui vẻ, nói năng chừng mực và rất nhiệt tình với các phong trào của lớp. Tuấn tham gia các tiết mục văn nghệ như Hợp ca Chờ Nhìn Quê Hương Sáng Chói, Vũ khúc Tiếng Xưa, Hoạt cảnh Miếng Trầu Duyên.
          Do ngoại hình, Tuấn được chọn vai chú rễ trong Miếng Trầu Duyên và cũng nhờ năng lực diễn xuất rất có duyên nên đã góp phần cho tiết mục này đạt giải nhất toàn trường. Ở đây chúng tôi cũng xin nhắc một chút kỷ niệm giữa Tuấn (vai chú rễ) và Hoàng Phượng (vai cô dâu). Dạo đó Phượng đã có Fiancé nên rất ngại khi phải đóng vai cô dâu…biết thế nên Tuấn đã nói với ban Văn nghệ rằng:
          -Các bạn nói với Phượng đừng ngại gì hết vì đây chỉ đóng giả bộ thôi mà!
          Trong các buổi tập dợt Tuấn không dám diễn xuất thân mật với Phượng. Chỉ có khi trình diễn thật vì lo thi đua cho lớp nên Tuấn mới dám liếc mắt đưa tình hay âu yếm thôi.
          Năm nhị niên, Nguyễn Đình Tuấn là Liên Toán Phó của lớp cho nên bạn ấy càng có trách nhiệm đối với mọi công việc lớp.
Đối với bạn bè, Tuấn luôn hòa nhã, đối với các bạn nữ rất là galant…chúng tôi nhớ có một lần đi du ngoạn Tu Viện Nguyên Thiều! Lúc về, vì mải mê đi tìm Võ Sao Tây lạc đường từ Tháp Bánh Ít xuống. Sau khi tìm được bạn ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn buông xuống nên mọi người lật đật leo lên xe không kể nam nữ…Thế mà bạn ấy đứng bên dưới đưa tay ra để cho các bạn nữ lên xe hết …cuối cùng bạn ấy ngồi bệt xuống sàn xe vui vẻ hát hò suốt dọc đường về…Còn nhiều kỷ niệm nữa làm sao quên được những lần đi du ngoạn Cù Lao Xanh, với những bài hát tập thể, Tuấn hát to, giọng Phú Yên của bạn vang lên không lẫn vào đâu được
  Năm 1974 ra trường ai cũng vội vã lên thuyền để về bến mới. Cứ định rằng sau khi ổn định sẽ gặp lại nhau nhưng rồi 1975 đưa chúng ta rời xa…Bốn mươi năm sau gặp lại thì nghe hung tin bạn đã ra đi…
       
   Bạn Nguyễn Duy Trinh quê ở Mỹ Quang – Bình Định. Bạn Trinh không cao. Nước da đen đen. Đặc biệt bạn ấy có nụ cười tươi vui và hiền hòa. Trong lớp các bạn đặt cho bạn ấy biệt danh là Bộ Trưởng Nguyễn Duy Trinh (Vì 1972 Bộ Trưởng của CMGPMN là Nguyễn Duy Trinh trùng tên với bạn ấy). Chúng tôi nhớ nhất là bạn ấy thường mặc áo chemise trắng và quần màu nâu đà. Và đặc biệt là chân đi của bạn có hình vòng kiềng. Tính bạn rất vui vẻ và xuề xòa dễ chịu. Nhìn Trinh ta thấy thể hiện ra một anh chàng “nông dân ta” thứ thiệt chứ không ra vẻ “bộ trưởng” như các bạn đặt.
          Năm thứ hai, có lẽ thấy bạn ấy rất năng nổ nhiệt tình trong công tác Xã hội và cộng đồng và thêm vào đó bạn ấy sống rất hòa đồng nên các bạn bầu Trinh là Trưởng Ban Xã Hội của lớp.
          Chúng tôi cứ tưởng bạn ấy “khô khan, chân chất” nhưng không? Sau gần 40 năm mới biết rằng bạn ấy cũng có một con tim “rung động, thổn thức” trước “nước mắt mùa thu”. Tình yêu của Trinh đối với cô giáo sinh của lớp không hấp tấp, ồn ào, không ào ạt như bão tố mà  rất thầm lặng, yên bình nhưng lại rất sâu lắng! Dõi mắt theo người ấy, giúp đỡ người ấy theo sự mách bảo của con tim như:
          Đã bảo đừng yêu sao lòng vẫn thiết tha…
          Cứ thiết tha như thế cho đến 1974 chia tay nhau nhủ thầm trong tim có ngày gặp lại nhưng vĩnh viễn trở thành mối tình câm…và giờ đây là tình bạn mãi mãi.

          Đỗ Kim Tín có vóc người hơi cao to so với các bạn trong lớp. Mái tóc chải lệch trông gọn gàng. Tính tình điềm đạm, hòa nhã, ít nói thỉnh thoảng cười cười vui. Do ít nói cho nên năm nhất niên thấy Tín nghiêm nghị nhưng qua năm nhị niên Tín mới nói chuyện nhiều hơn với các bạn. Mọi người tiếp xúc mới thấy bạn ấy hiền và chân chất.
          Kim Tín quê ở An Ngãi – Bình Định. Bạn ấy rất chăm học lại cần cù siêng năng…
          Sau gần 40 năm gặp lại, nghe bạn bè cho biết Tín đã ra đi về cõi miên viễn.

          Trương Ngọc Thuyết từ Quảng Tín vào học Sư Phạm Qui Nhơn. Nhà bạn ở tại 32 Kỳ Hưng Quảng Tín.
          Thuyết có mái tóc bồng. Vóc người hơi nhỏ con. Dáng điệu trông giống như thư sinh con nhà giàu. Nước da trắng trẻo. Thuyết hiền, nói năng nhỏ nhẹ. Thuyết có đôi mắt đẹp hơi ươn ướt buồn buồn. Nhìn đôi mắt là thấy được bạn ấy có một cuộc sống nội tâm sâu lắng.
          Thỉnh thoảng vào những giờ chơi hay những lúc sinh hoạt tập thể cộng đồng…tiếp xúc với bạn thấy bạn rất vui tính.
          Sau 1975 bạn trở về quê rồi học ngành y làm bác sĩ tại Quảng Tín. Cứ tưởng đâu ngày gặp lại sẽ thấy bạn trong niềm vui hội ngộ nhưng bạn ấy không chờ được đến ngày về…

Chúng ta hẹn nhau 27 tháng 7 năm 2013 gặp lại nhau sau gần 40 năm xa cách. Bây giờ gặp nhau tất cả chúng ta tóc đã bạc. Nếp nhăn thời gian đã hằn nhiều trên khuôn mặt. Dáng đi không còn nhanh nhẹn…Chắc chắn rằng chúng ta ngỡ ngàng nhìn nhau nhưng mọi người đều tin rằng Tuấn, Trinh, Tín, Thuyết cũng đang hiện diện chung quanh đây. Nhớ lắm giọng nói của các bạn ấy: Phú Yên, Bình Định, Quảng Tín… Các bạn ấy như vẫn còn đâu đây đang hát hò, đang cười đùa, đang chọc phá nhau... Các bạn ấy vẫn trẻ mãi và vẫn sống mãi trong tâm trí, trong lòng bạn bè lớp 6 khóa 11.
          Tất cả chúng tôi lớp 6 khóa 11, những người còn hiện hữu ở  “cõi tạm” này chưa bị “cuốn” đi, xin thắp những nén nhang thành kính để tưởng nhớ đến các bạn: Nguyễn Đình Tuấn, Nguyễn Duy Trinh, Đỗ Kim Tín, Trương Ngọc Thuyết. Và mong các bạn luôn được an vui ở cõi vĩnh hằng!
Sài Gòn, 15/05/2013.

BBT.

1 nhận xét:

  1. Cám ơn BBT đã có một bài viết cho các bạn ra đi ,Bài viết đã lâu hôm nay mới được đọcvà như có một chút gì cay cay trên mắt xốn xang trong lòng,nao nao trong kí ức.lưu luyến nhớ thương các bạn về nơi miên viễn.

    Trả lờiXóa