Ngày xưa đó, nhìn quanh mấy chục khuôn mặt ‘trốn lính’ thấy thương thương. Nhưng yêu thì cần xét lại, yêu với tình nhân loại, còn yêu riêng sao ngại quá trời. Bởi thiên hạ hay hát vè rằng : giáo chức là dứt cháo. Ai mà muốn dứt cháo cơ chứ ! Này nhé !
Thầy giáo tháo giày ra chợ bán
Bán đổ bán tháo chẳng ai mua
Giáo chức tháo áo đem đi rao
Rao mỏi người ta chỉ lắc đầu
Giáo chức không còn chi để tháo
Thôi về dứt cháo đỡ lòng đau
Thế đấy, cho nên con gái Nhị Sáu chả cộng chỉ số với bạn nào nghề giáo cả, kể cả bạn cùng lớp tán vào tán ra… nhưng ‘vườn hồng có lối nhưng cấm vào giáo ơi’
Thế nhưng lại có một cặp vượt qua lề thói đó. Đó là LG và anh chàng giáo giác nọ…
‘Người con gái mỏng manh như khói thuốc
Anh con trai như mảnh lụa tơ vòng
Hai đứa đứng giữa đất trời lộng gió
Nói vu vơ lời tình tự trăm năm
Rồi bỗng lớn theo đất mùa thao thức
Anh xa em ngàn dặm bước trùng lai
Nhìn cuộc thế mỗi người ra mỗi khác
Để bây giờ mới biết lá thu phai’
Nói theo kiểu của thi sĩ Bùi Giáng, chỉ là ‘vui vậy mà’. Để rồi sau đó :
‘Đời muôn nhánh sông trôi ta lạc hướng
Gặp nhau mà ta cứ ngỡ chiêm bao
Mắt nai xưa che dưới kính lão rồi
Thôi thôi nhé ! Gió làm bay lời hứa
Bay cả thời xưa dường như rất quen nhau’
Lê Sen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét